- Nhờ phúc khí của đại nhân, ba Hỗn Độn kỷ nguyên này một mực không xảy ra biến cố gì cả. Những tù phạm bị giam giữ ở bên trong muốn làm loạn cũng không phải dễ dàng như vậy a?
Tên lính canh ngục tên là Tây Bức lập tức nói:
- Ta cũng biết đại nhân bận rộn mọi chuyện, cho nên bình thường tất cả việc vặt lớn nhỏ ở trong Thế giới lao ngục đều giao cho hai huynh đệ chúng ta làm việc. Nếu như thực sự có biến cố thì chúng ta sẽ lập tức thông báo cho đại nhân. Đại nhân chỉ cần bẩm báo lên trên cho quốc chủ là được. Bình thường đại nhân có thể du ngoạn ở bên trong Thế giới lao ngục, cũng có thể dốc lòng tu luyện. Nếu như có chuyện gì thì cứ việc phân phó cho hai chúng ta.
- Ồ? Bẩm báo lên quốc chủ?
Kỷ Ninh nhẹ nhàng gật đầu.
Quốc?
Cái gì gọi là quốc? Chẳng lẽ tấm bia đá này chính là thứ thuộc về một quốc gia hay sao?
- Lập tức nói cho ta nghe tất cả việc vặt lớn nhỏ ở trong Thế giới lao ngục trong ba Hỗn Độn kỷ nguyên này cho ta.
Kỷ Ninh nói.
Tên lính canh ngục cao lớn gọi là Đông Khúc nhìn Kỷ Ninh, thầm nghĩ:
- Tất cả việc vặt lớn nhỏ tỏng Hỗn Độn Kỷ nguyên, phải nói bao lâu cơ chứ? Hắn cũng quá nhàm chán đi a.
Tên lính canh ngục béo Tây Bức lại vô cùng hưng phấn, nói:
- Đại nhân chứ nghe ta nói, ừm. . . Bắt đầu nói từ Khán Thủ giả đại nhân tiền nhiệm đi, đó là. . .
- Nói một ít chuyện chủ yếu của Khán Thủ giả đại nhân tiền nhiệm mà thôi. Chủ yếu là nói về về ba Hỗn Độn kỷ nguyên sau này.
Kỷ Ninh đang lo mình thiếu hiểu biết, cũng sợ thân phận bại lộ, xuất hiện nguy hiểm, cho nên hắn mới rất cẩn thận khi nói chuyện. Không muốn bị hai tên lính canh ngục này nhìn ra sơ hở, mặc dù đối phương vẫn vô cùng cung kính. Thế nhưng Kỷ Ninh lại có thể cảm nhận được. . .
Sau khi Thuần Dương pháp lực của hắn thẩm thấu vào trong Thần Vân. Từ đó đối không gian hỗn độn này hắn cũng có một loại cảm giác mơ hồ, dường như có thể khống chế được nó.
Thậm chí hắn còn có thể đơn giản rời khỏi không gian hỗn độn này.
Chỉ là. . . Hắn đối với hai tên lính canh ngục này lại không có năng lực khống chế. Hiển nhiên hai tên lính canh ngục này hẳn là thứ do một quốc gia thần bí luyện chế ra, hẳn là nghe theo pháp lệnh của quốc gia kia. Cho nên một khi phát hiện ra hắn là địch nhân, chỉ sợ đối phương sẽ lập tức công kích mình.
- Ah, Khán Thủ giả đại nhân tiền nhiệm lúc nói chuyện phiếm với chúng ta cũng đã nói tới một chút. Đương nhiên cũng có khả năng Khán Thủ giả đại nhân tiền nhiệm đã nói khoác cũng không biết chừng. . . Tóm lại chính miệng hắn đã, hắn là con của một vị Tổ Thần. Chỉ là bởi vì gây họa cho nên mới bị trừng phạt, phải đi làm Khán Thủ giả một Hỗn Độn kỷ nguyên a.
Tây Bức ở bên cạnh bình luận:
- Có phải là nói khoác hay không rất khó nói, dùng kinh nghiệm của ta và Tây Bức, hắn ta không cần phải nói láo. Người bình thường bị phái tới làm Khán Thủ giả đều là hạch tâm của Cửu Phương hỗn độn quốc ta. Dù sao cho dù là xem như trừng phạt, ngây ngốc ở trong không gian vô cùng tịch mịch này một Hỗn Độn kỷ nguyên. Thế nhưng tốt xấu gì cũng có thể học được bảy đại pháp môn đạt tới trình độ cao nhất. Hơn nữa ngay cả Hỗn Độn linh dịch được mà thập thất Thế giới lao ngục chúng ta có được từ trong Hỗn Độn cũng được trích ra một bình để hưởng dụng. Như vậy cũng đã là chỗ tốt rất lớn rồi. Đám thần tiên bình thường, cho dù có đồng ý chịu đựng một Kỷ nguyên đẻ học bảy đại pháp môn, có được một bình Hỗn Độn linh dịch cũng không có tư cách a.
- Hỗn Độn linh dịch?
Hai mắt Kỷ Ninh lập tức sáng ngời.
Đào Ngô Thập Bát Thần Ma phân làm ba tầng.
Tầng thứ nhất nhập môn thì rất dễ dàng.
Tầng thứ hai thì lại khó hơn gấp nghìn lần vạn lần, bởi vì có thể hóa thành mười tám cái phân thân, mà thực lực của mỗi phân thân lại giống như bản tôn. Cả thực lực và thần hồn đều giống nhau như đúc. Cần phải biết thần lực, pháp lực muốn tu luyện thì rất dễ dàng, Thế nhưng thần hồn muốn biến thành mười tám cái thần hồn giống nhau như đúc. Nếu như là thần hồn cường đại cũng vô cùng khó khăn. Cần pharim ượn một ít bảo vật ở bên ngoài thì mới có thể tu luyện được.
Thế nhưng Hỗn Độn linh dịch lại trân quý vô cùng, chỉ cần Hỗn Độn linh dịch thì đã có thể tu luyện thành tầng thứ hai của Đào Ngô Thập Bát Thần Ma.
- Đúng vậy, là Hỗn Độn linh dịch.
Tên lính canh ngục Tây Bức lập tức nói:
- Một bình Hỗn Độn linh dịch a, dựa theo nhiều đời Khán Thủ giả đại nhân tu luyện mà xem ra. Một lọ cũng đủ để luyện thành tầng thứ hai của Đào Ngô Thập Bát Thần Ma, một trong bảy đại pháp môn ở bên ngoài a.
- Hỗn Độn linh dịch ở đâu?
Kỷ Ninh mở miệng hỏi thăm.
- Hỗn Độn linh dịch lần trước đều bị Khán Thủ giả đại nhân tiền nhiệm mang đi, mang về cống hiến cho quốc chủ rồi. Chỉ có điều trong ba Hỗn Độn kỷ nguyên này. Thập thất Thế giới lao ngục chúng ta không ngừng rèn luyện từ trong Hỗn Độn trong, cũng đã tích súc ra được không ít, hai huynh đệ chúng ta luôn thu thập. Lại tăng thêm ba Hỗn Độn kỷ nguyên đều không phải cống hiến. Cho nên hiện nay cũng đã có tới mười tám bình a. Bình thứ mười chín vẫn còn chưa đầy, vẫn còn đang chậm rãi thu thập tiếp.
Tây Bức lập tức nói.
- Đưa cho ta.
Kỷ Ninh phân phó.
Tên lính canh ngục béo gọi là Tây Phủ khẽ giật mình. Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn vung tay lên một cái.
Sưu sưu.
Lập tức, ở trên không trung xuất hiện mười tám cái bính màu đen đang lơ lửng. Mặt ngoài của những cái bình này rất là cổ xưa, còn mang theo một ít Thần Vân, thoạt nhìn cũng đã biết không phải là phàm vật.
- Đại nhân.
Tây Bức nói:
- Đại nhân ít nhất cũng phải ở đây một Hỗn Độn kỷ nguyên. Cho nên đại nhân chỉ có thể dùng một bình. Chỉ là đại nhân ngàn vạn lần đừng có dùng nhiều hơn. Bên quốc chủ rất rõ ràng chúng ta có thể thu thập được bao nhiêu. Cho nên nếu như đại nhân dùng nhiều hơn, chỉ sợ sẽ rất phiền toái. Hỗn Độn linh dịch này trân quý dị thường. . . Bình thường đều đợi tới lúc các đại nhân mãn kỳ hạn, sắp rời đi thì chúng ta mới đưa cho đại nhân a.
- Yên tâm đi, ta sẽ không tự đi tìm đường chết đâu.
Kỷ Ninh cười, vung tay lên, lập tức thu hồi mười tám bình ngọc này.
Tây Bức cười nói:
- Đúng vậy a, đại nhân thân phận tôn quý, tự sẽ không làm điều xằng bậy.
- Chậc chậc, thập thất Thế giới lao ngục còn có những bảo bối khác hay không?
Hai mắt Kỷ Ninh tỏa sáng, ra vẻ hám lợi.