- Không có.
Tên lính canh ngục béo gọi là Tây Bức lắc đầu nói. Hắn cũng đã từng hầu hạ qua rất nhiều người đảm nhiệm chức vị Khán Thủ giả. Hắn rất rõ ràng những người Khán Thủ giả này đều có địa vị đặc thù, đều là hạch tâm ở trong Cửu Phương hỗn độn quốc. Vì vậy những người này mới có thể tới loại nơi mấu chốt như vậy. Nói là trừng phạt, thế nhưng cũng là có tốt chỗ a. Có được Hỗn Độn linh dịch mà lòng tham còn không đủ, muốn chỗ tốt khác cũng là chuyện quá thông thường.
- Quả thực không có, dù sao đây cũng là một Thế giới lao ngục, là nơi giam giữ rất nhiều tù phạm.
Tên lính canh ngục béo nói:
- Nếu như đại nhân có thủ đoạn thì có thể từ chỗ tù phạm đạt được chỗ tốt lớn hơn. Như vậy chỉ có thể nói đại nhân lợi hại mà thôi. Thế nhưng những tù phạm kia, mỗi người đều tràn ngập hận ý, mà lại có rất nhiều người có thực lực ngập trời. Chỉ sợ chẳng những sẽ không cho đại nhân chỗ tốt mà lại còn giết chết đại nhân ngươi nha. Nếu như đại nhân muốn tiếp xúc với tù phạm thì vẫn nên tranh thủ thời gian tu luyện thành công Đào Ngô Thập Bát Thần Ma. Một khi có mười tám phân thân, ít nhất cũng không có nguy hiểm mất mạng, tử vong a.
- Đúng vậy.
Kỷ Ninh gật đầu.
Tù phạm?
- Ngươi nói tiếp xem. Nói một ít chuyện về Khán Thủ giả cùng với việc vặt lớn nhỏ ở trong ba Hỗn Độn kỷ nguyên này cho ta nghe. Ta cũng đang rảnh rỗi nhàm chán, ai, một Hỗn Độn kỷ nguyên a, quá dài.
Kỷ Ninh ra vẻ cảm khái.
- Đại nhân hãy nghe ta nói.
Tên lính canh ngục béo gọi là Tây Bức vô cùng hưng phấn, hắn là người rất thích nói. Thế nhưng Đông Khúc ở bên cạnh hắn lại ra vẻ bí ẩn làm cho người ta phát bực, khiến cho hắn vô cùng khó chịu. Thậm chí bình thường hắn còn nói nhỏ với các tù phạm, khiến cho rất nhiều tù phạm đều muốn giết hắn. Cũng may hắn đều ngồi nói ở bên ngoài cấm chế a. Cho dù tù phạm có tức giận thì cũng không làm tổn thương được tới hắn.
Hơn phân nửa tù phạm của thập thất Thế giới lao ngục này đều hận tên lính canh ngục béo này.
- Khán Thủ giả đại nhân tiền nhiệm có tính tình bất thường, ta nghĩ hắn thật sự đã bị Tổ Thần làm hư a, khi hắn vừa tới. . .
Tên lính canh ngục béo gọi là Tây Bức kia bắt đầu nói không ngừng.
Kỷ Ninh thì nở nụ cười nghe ngóng, bộ dáng rất là nhàn nhã.
Rảnh rỗi?
Hắn cũng không rảnh rỗi một chút nào. Thế nhưng hắn lại biết rõ, mình đạt được tấm bia đá này đã là vận khí lớn, là đại cơ duyên là đại kỳ ngộ. Càng tới những lúc như thế này lại càng phải cẩn thận tỉ mỉ, không nên lấy giỏ trúc múc nước, khiến cho tất cả mọi thứ trở thành công dã tràng!
. . .
Nghe một lát, Kỷ Ninh cũng càng hiểu rõ thêm.
Bên trong tấm bia đá này quả thực có mở một chỗ Đại thế giới rộng lớn. Nghe nói rất là rộng lớn! Bên trong này có giam giữ rất nhiều tù phạm của Cửu Phương hỗn độn quốc.
Cửu Phương hỗn độn quốc là một quốc gia phi thường cường đại.
Ở bên trong quốc gia này, người cường đại nhất chính là Cửu phương quốc chủ. Là một người rất là tài giỏi, thực lực ngập trời. Tấm bia đá bên trong mở ra thế giới này chính là do Cửu Phương quốc chủ luyện chế ra, tổng cộng hắn đã luyện chế ra ba mươi sáu khối. Ba mươi sáu khối bia đá lao ngục tạo thành Cửu trọng tỏa thiên trận tự nhiên. Uy năng kinh thiên động địa, địch nhân khó có thể thẩm thấu vào bên trong. Chỉ có người một nhà thì mới có thể tiến vào được bên trong.
Ở trên ba mươi sáu tấm bia đá, mỗi một khối đều có bảy đại pháp môn.
Tổng cộng có trọn vẹn hai trăm năm mươi hai loại pháp môn, những pháp môn này đều là Cửu Phương quốc chủ lưu lại, mặc dù không phải là tuyệt học tung hoành vô địch của Cửu Phương quốc chủ. Thế nhưng cũng là tuyệt học số một trong tay quốc chủ rồi. Mỗi một vị Khán Thủ giả đều có thể học được bảy đại pháp môn trên tấm bia đá của mình. Nhưng mà pháp môn trên mặt tấm bia đá khác lại không có tư cách để học.
. . .
- Hừ hừ, Cửu Phương hỗn độn quốc? Nghe, hẳn là quốc gia nào đó bên trong Hỗn Độn a.
Kỷ Ninh âm thầm nói thầm:
- Bên trong Hỗn Độn quả nhiên thần kỳ vô cùng, trước đó cũng có không ít dị tộc Hỗn Độn xâm nhập vào trong Tam giới chúng ta. Hỗn Độn thật sự quá rộng lớn, lại vô biên vô hạn, thậm chí còn có thể tự mình thai nghén ra rất nhiều Chân Thần Tổ Thần. Thậm chí còn có thể thai nghén ra tồn tại như Bàn Cổ kia. Có được Cửu Phương hỗn độn quốc như vậy cũng coi như là chuyện rất bình thường.
- Chỉ có điều tên lính canh ngục nói này, ba mươi sáu tấm bia đá tạo thành Cửu trọng tỏa thiên trận lại quá nực cười.
- Tấm bia đá này từ lúc Thượng Cổ đã rơi vào trong tay Thiếu Viêm Sửu, hiện tại lại rơi vào trong tay của ta. Thời gian dài như vậy, mà tấm bia đá này vẫn chỉ tồn tại một mình. Chỉ sợ cái Cửu trọng tỏa thiên trận kia đã sớm bị phá rồi. Mà những tấm bia đá này cũng đã sớm phân tán ra khắp nơi. Cũng không biết tấm bia đá này trải qua những chuyện gì, không ngờ lại lưu lạc vào trong Tam giới.
Mặc dù Kỷ Ninh kinh hỉ, thế nhưng lại rất sáng suốt.
Tam giới và dị tộc Hỗn Độn từng giao thủ nhiều lần. Tồn tại như La Hầu, thậm chí còn mạnh hơn như là Vạn Vật Chi Chủ cũng đều bị chém giết. Chỉ sợ phía Tam giới đã sớm nhận được một ít bảo vật, thậm chí là tuyệt học của dị tộc ở bên trong Hỗn Độn. Bản thân hắn chỉ lấy được một phần trong đó mà thôi, dường như phần của hắn khá là lợi hại a.
. . .
Kỷ Ninh nhàn nhã thảnh thơi nghe người này nói, lúc này lại cười nói:
- Được rồi, ngừng.
Sauk hi nghe xong trọn vẹn ba ngày ba đêm, cuối cùng hắn cũng đã nghe được không sai biệt lắm.
- Hai người các ngươi đi tuần tra ở trong Thế giới lao ngục đi a.
Kỷ Ninh phân phó một tiếng.
- Vâng.
Hai tên lính canh ngục cung kính đáp, lập tức dọc theo phương hướng lúc đến bay đi ra ngoài. Phía xa xa có cánh cửa không gian mờ mịt, hai người bọn họ vừa mới tiến vào trong đó đã rời khỏi phạm vi cảm ứng của Kỷ Ninh.
Lúc này trong không gian này cũng chỉ còn lại có một mình Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh khoanh chân ngồi xuống, phía dưới là tận cùng của một không gian hỗn độn, tuy rằng là vô hình, thế nhưng lại nâng Kỷ Ninh lên.
- Hỗn Độn linh dịch? Trích từ trong Hỗn Độn ra? Ta đó ở trong Tam giới căn bản ta chưa từng nghe nói qua a.