Mười tuổi vào Tiên Thiên, mười sáu tuổi bước tới Tử Phủ, ba mươi chín tuổi bước đến Vạn Tượng. Rồi thêm ba mươi năm nữa, trải qua vô số thử thách đã trở thành thành viên Ứng Long Vệ thuộc vương triều Đại Hạ!
Trong Ứng Long Vệ, hắn cũng học được một vài pháp môn lợi hại có chiến lực mạnh mẽ hơn. Được xếp là một trong ba người đứng đầu nhóm Vạn Tượng chần nhân thuộc Tuyết Long Sơn!
Cùng là Vạn Tượng chân nhân nhưng thực lực lại khác hẳn nhau.
Như đám Hứa Ly chân nhân cũng chỉ tính là Vạn Tượng chân nhân bình thường. Mà một vài tên Vạn Tượng chân nhân khủng khiếp có được pháp thuật cường đại, pháp bảo lợi hại, hoặc tu luyện được thần thông lợi hại, hoặc điều khiển được khôi lỗi cường đại thì có thể có được chiến lực vượt cấp, thậm chí là gần tới cỡ Nguyên Thần đạo nhân.
Trong Tử Phủ tu sĩ cũng có những kẻ cực kỳ khủng khiếp nhưng cũng có kẻ rất bính thường. Người bình thường như kiểu Kỷ Cửu Hoa vậy. Mà kẻ có chút lợi hại thì giống như Động Tử Khải, cùng là Tử Phù viên mãn nhưng một mình Động Tử Khải có thể giải quyết được vài người như Kỷ Cửu Hỏa. Ma kể lợi hại hơn nữa như Đồng Ngọc, do tu được thần thông nên một mình hắn có thể quét sạch một đám Tử Phủ tu sĩ.
Nhưng mà yêu nghiệt như Kỷ Ninh thì lại giết Đồng Ngọc như giết gà.
Trong Vạn Tượng chân nhân cũng có khoảng cách chênh lệnh thực lực khá lớn. Như Tuyết Hong Y cũng được tính là một trong những kế khủng khiếp, có được thực lực gần như Nguyên Thần đạo nhân.
- Hồng Y.
Một âm thanh lạnh lẽo truyền tới bên tai thiếu niên Hồng Y.
- Hả?
Hồng Y mở mắt ra, vẻ mặt cung kính.
- Sư tôn.
- Hứa Ly sư đệ của ngươi vừa chết ở trong vùng Yên sơn.
Âm thanh lạnh như băng tiếp tục truyền tới.
- Hồng Y, ngươi đi một chuyến tới Yên sơn xem xét xem tại sao Hứa Ly sư đệ của ngươi lại chết. Ngươi là Ứng Long Vệ nên có thể dùng Truyền Tống Trận nhanh chóng tới được Yên sơn.
- Vâng thưa sư tôn.
Thiếu niên áo đỏ gật đầu.
Hắn là trẻ mồ côi được sư tôn nhận nuôi. Bởi vì khi phát hiện ra hắn trong đống tuyết thấy đứa nhỏ được bọc trong một cái áo bông màu đỏ nên sư tôn ban cho họ “Tuyết”, tên “Hồng Y”, cảm tình của hắn với sư tôn giống như tình cha con vậy. Nhưng vì hai người không giỏi về biểu đạt nên đều dùng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị nói chuyện.
Phù.
Dưới chân của thiếu niên áo đỏ liền xuất hiện một đám mây đỏ. Trong nháy mắt cả người hắn đã bay ra khỏi chủ điện. Loáng một cái liền biến mất ở chân trời với tốc độ nhanh kinh người.
Ngưu Giác Sơn.
Nhóm người Kỷ tộc đang thương lượng tìm ra phương án đối phó với tên cường giả được Tuyết Long Sơn phái tới.
- Tuyết Long Sơn là tông phái lớn mạnh nên rất coi trọng uy danh. Kỷ tộc chỉ là một bộ tộc nho nhỏ ma lại giết nhiều đệ tử của chúng như vậy. Nhất định bọn chúng sẽ không bỏ qua đâu. Kỷ Lưu Chân lo lắng nói. Bây giờ chỉ còn cách chờ sứ giả vương triều Đại Hạ tới. Chỉ cần sứ giả tới là chúng ta sẽ được vương triều Đại Hạ che chở. Cho dù Tuyết Long Sơn có lá gan lớn đến mấy cũng không dám động tay.
- Cường giả của Tuyết Long Sơn chỉ cần một ngày là đã tới rồi.
Kỷ Cửu Hỏa nhíu mày nói.
- Mà sứ giả vương triều Đại Hạ chưa chắc đã tới kịp trong một ngày.
Mọi người đều trầm ngâm.
- Chỉ còn nước chạy trốn.
Ảnh bà bà nói giọng khàn khàn.
- Đúng, trốn.
Kỷ Cửu Hỏa nói.
- Chúng ta không thể đối kháng được, không thể để cho Kỷ Ninh mạo hiểm thêm nữa. Bây giờ chúng ta sẽ trốn mọi người một phương làm cho Tuyết Long Sơn tốn thêm thời gian điều tra. Chỉ cần đợi được tới lúc sứ giả tới thì chúng ta đã thành công.
- Chỉ sợ cường giả của Tuyết Long Sơn không tìm thấy chúng ta. Tức quá lại giận cá chém thớt tộc nhân bình thường.
Kỷ Lưu Chân nói.
Bỗng nhiên, Kỷ Ninh biến đối sắc mặt, quay đầu nhìn về phía xa xa.
- Sao? Những người khác thấy sắc mặt Kỷ Ninh biến đối thì đều quay đầu nhìn.
Minh Khí xung quanh đã loáng đi. Nhóm người Kỷ Ninh đều có thể nhìn thấy ở phía xa xa. Bởi vì thần hồn của Kỷ Ninh đã đạt tới cấp độ “thần thức” nên cực kỳ linh mẫn. Hắn có thể cảm nhận được những dao động rất nhỏ ở trên bấu trời phía xa xa, cho nên mới quay đầu nhìn lại ngay.
Chì thấy ở phía xa xa một con thuyền đồ sộ đang nghiền áp tạo ra từng đợt sóng khí, từ từ bay tới. Trên thuyền có một đám giáp sĩ mặc áo giáp đồ sộ. Trong con mắt của từng tên đều lộ ra ánh sáng khí thế không tầm thường. Mà ở giữa đám giáp sĩ có một thanh niên cao gầy. Hắn mặc hán phục màu đen, đầu đội mũ cao quan, phong thái bất phàm, ờ bên cạnh còn có một gã nam tử mặc áo giáp đang nịnh bợ.
Có hai lá cờ lớn đang tung bay phần phật trên thuyền.
Một cái cờ có chữ “An Thiền“.
Một cái cờ có chữ “Bắc sơn“.
- An Thiền Hầu Bắc sơn tộc.
Kỷ Cửu Hỏa nghiêng đầu nhìn chiến thuyền đang xé gió lao tới. Khi nhìn thấy hai cây cờ trên chiến thuyền thì không khỏi tự lẩm bẩm.
- An Thiền Hầu!
Kỷ Ninh cũng kinh ngạc.
Mảnh đất rộng lớn quận An Thiền này chính là đất phong của An Thiều Hầu! Từ đó có thể thấy được quyền thế của An Thiêu Hầu lớn tới cỡ nào. Chỉ có Ứng Long Vệ là có thể so sánh cùng mà thôi. Nhưng những việc đặc biệt trong đất phong thì đến Ứng Long Vệ cũng không thể tùy tiện sờ vào làm ảnh hưởng tới quyền quản lý của An Thiền Hầu.
- Đó là Đổng tướng quân.
Kỷ Lưu Chân nói.
- Thanh niên đứng ở bên chính là Đổng tướng quân.
Chiếc thuyền xé gió bay tới.
Trên chiến thuyền, thanh niên mặc hoa phục màu đen đứng bên cạnh nịnh hót gã “Đổng tướng quân” rồi quát xuống phía dưới:
- Người của Kỷ tộc và Tuyết Long Sơn. Còn không mau mau bái kiến thượng sứ phủ An Thiền Hầu, chờ sai bảo!
Âm thanh vang vọng khắp trời đất.
- Thượng sứ phủ An Thiền Hầu?
Nhóm người Kỷ Ninh, Kỷ Cửu Hỏa, Kỷ Nhất Xuyên đều hơi khó hiểu. Nhưng khi nhìn thấy hai lá cờ trên chiến thuyền kia thì mọi người lập tức hiểu ra. Nhóm người ở đằng kia chính là An Thiền Hầu Bắc Sơn tộc, là thế lực có quyền thế và địa vị lớn nhất quận An Thiền. Nhưng rõ ràng là bên này bẩm báo với vương triều Đại Hạ để có thể chuyển nhượng mỏ quặng nguyên thạch cho vương triều Đại Hạ nên cũng chỉ có chờ mong sứ giả vương triều Đại Hạ tới.
Làm sao mà sứ giả phủ An Thiền Hầu cũng tới đây?
- Đi, đi lên xem sao.
Kỷ Cửu Hỏa nói thấp giọng.
- Được.
Từng người đáp.
Tuy rằng việc thượng sứ của phủ An Thiền Hầu đến rất khó hiểu, nhưng “Đổng tướng quân” đại diện cho quân đội của vương triều Đại Hạ đóng tại Yên Sơn thành lại đang nịnh nọt bên cạnh vị kia thì dĩ nhiên Kỷ tộc cũng không dám đắc tội.