Trước khi sinh ra Cửu Liên, mẫu thân và phụ thân của nàng tuy có cuộc sống qua ngày tạm ổn nhưng cũng chỉ được coi là bình thường.
Nhưng sau khi sinh được Cửu liên ra. Cửu Liên được Đông Duyên lão tổ tin tưởng yêu quý, lại còn bồi dưỡng nàng, đặt thẳng cho nàng là thủ lĩnh kế nhiệm. Vì thế nên địa vị của cha mẹ Cửu Liên cũng nước lên thuyền lên theo, trở thành người có địa vị và quyền lực rất cao ở Đông Duyên tộc.
- Hắn không như những tên dân bản xứ khác.
Cửu Liên nhìn về phía mẫu thân:
- Hắn đã từng là đạo lữ của ta! Lại còn là thiên tài thật sự!
- Thiên tài thì đã làm sao? Không chừng lại bị Thiếu Viêm tộc giết rồi ấy chứ.
Mẫu thân Cửu Liên tức giận nói.
- Đủ rồi.
Cửu Liên cũng tức giận.
Mẫu thân Cửu Liên cố nén lửa giận. Dù sao Cửu Liên cũng là thủ lĩnh kế nhiệm, cho nên bình thường bà cùng cha Cửu Liên đều nghe con gái nói. Nhưng đối với Kỷ Ninh kia...thì mẫu thân Cửu Liên lại tức tới sôi cả bụng. Con gái của bà ta cao quý tới nhường nào, làm sao có thể ở một chỗ với một tên dân bản xứ đây? Như thế là quá mất mặt.
- Chủ nhân, chủ nhân.
Bỗng nhiên một cô hầu gái đứng trên phi kiếm bay lên đỉnh núi.
- Sao?
Cửu Liên nhìn về phía cô hầu gái.
- Thiên Bảo Sơn đưa tới tình báo liên quan tới công tử Kỷ Ninh.
Cô hầu gái nói.
Cửu Liên khẽ vẫy tay, cuốn trục tình báo lập tức bay về phía Cửu Liên.
Mẫu thân Cửu Liên ở bên cạnh khó chịu nói:
- Con nói đã quên rồi cơ mà. Tại sao lại vẫn còn chú ý tới tình báo về hắn vậy?
- Con phải quên nhưng tại sao con lại không được để ý tới tình báo về hắn?
Cửu Liên nhìn mẫu thân một cái rồi lập tức mở cuốn trục ra xem. Trên mặt của nàng lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Cho ta xem cái nào. Có chuyện gì thế. Chẳng lẽ hắn bị Thiếu Viêm tộc giết à?
Mẫu thân Cửu Liên nhìn tới.
Vừa xem qua, mẫu thân Cửu Liên đã kinh ngạc đứng phắt dậy.
- Giết, giết Phù Vân tiên nhân của Thiếu Viêm tộc?
Mẫu thân Cửu Liên kinh ngạc:
- Hắn mới có tu luyện ba mươi năm. Làm sao, làm sao lại...
- Con đã nói rồi. Hắn là thiên tài.
Cửu Liên nói khẽ:
- Mẫu thân trở về đi, để con yên lặng chút.
Mẫu thân Cửu Liên bị tin tức này làm cho chấn động. Bà ta không thể nào lý giải nổi, một tên dân bản xử còn ít tuổi hơn cả con gái mình, làm sao có thể giết được một Tán Tiên hàng đầu đây?
Mẫu thân Cửu Liên kinh ngạc, lặng lẽ rời đi. Cô hầu gái cũng rời đi theo.
Cửu Liên lặng yên ngồi đó.
- Ngươi vượt qua là ta yên tâm rồi. Kỷ Ninh...phải sống cho thật tốt đấy.
Sâu trong đáy lòng, Cửu Liên vẫn chúc phúc. Nàng đã chọn lựa con đường trở thành thủ lĩnh của Đông Duyên tộc thì phải đi theo nó. Còn với Kỷ Ninh? Nàng chỉ đành lặng yên mà chúc phúc cho hắn.
Bởi vì sau khi chia tay ở Vu Giang tiên phủ.
Ngươi đã là ngươi. Ta đã là ta...
Đêm khuya giữa trời đông giá rét, cái rét như thấu tim gan.
Nhưng trong Diên vương phủ, Tích Nguyệt quận chúa lại ôm đầy một bụng lửa giận. Nàng tức giận đập bàn nói:
- Thiếu Viêm tộc kia thật đáng chết, dám tiến hành ám sát ở giữa vương đô Đại Hạ. Đáng chết, đáng chết, thật đáng chết!
- Biểu tỷ, tuy rằng Thiếu Viêm tộc kia có phái ra Tán Tiên tử sĩ nhưng rồi vẫn chết dưới tay ta cơ mà.
Kỷ Ninh nói:
- Biểu tỷ không phải tức giận thế.
- Làm sao mà không tức được đây?
Tích Nguyệt quận chúa nhìn Kỷ Ninh:
- Hiện giờ tỷ tỷ vẫn còn toát cả mồ hôi đây này. May là đệ có thực lực mạnh cản được Bạch Cốt Diệt Tiên Châm, lại một đối một được với Phù Vân tiên nhân kia. Chứ nếu không...Đệ đệ, ngoại trừ ông ngoại ra thì đệ chính là người thân duy nhất của ta.
Nếu đệ đệ duy nhất chết đi...Tích Nguyệt quận chúa thật sự không biết nên làm cái gì.
- Thiếu Viêm tộc kia thật đáng chết.
Tích Nguyệt quận chúa tức giận chửi bới.
- Lần này bọn chúng đã phái ra cả Tán Tiên mà còn thất bại, chắc là tạm thời cũng không còn cách gì nữa. Chỉ cần ta còn ở trong vương đô Đại Hạ thì Thiếu Viêm tộc sẽ không làm gì được đâu.
Kỷ Ninh an ủi biểu tỷ.
Uất Trì Tích Nguyệt hít sâu một hơi rồi mới gật gật đầu:
- Đúng vậy, bây giờ bọn chúng không còn cách gì để giải quyết nữa rồi. E là chúng sẽ đợi tới đại hội Tiên Duyên một năm sau, lợi dụng quy tắc của đại hội Tiên Duyên để giải quyết đệ đấy.
- Đều là Vạn Tượng viên mãn cả thôi. Đệ không dám nói là vô dịch nhưng nếu giữ mạng thì vẫn còn nắm chắc.
Đôi mắt của Kỷ Ninh sáng lên:
- Biểu tỷ, Nguyên Thần thứ hai của đệ vừa mới luyện hóa được pháp bảo trữ vật mà Phù Vân tiên nhân để lại.
- Sao?
Uất Trì Tích Nguyệt sáng mắt lên:
- Nhìn thử xem Phù Vân tiên nhân có để lại bảo bối gì. Có điều, hắn tới ám sát, lại còn mang theo Bạch Cốt Diện Tiên Châm, Huyết Bàn Phong Thiên đại trận thì e là cũng không mang theo bảo vật gì khác đâu.
- Ta cứ cẩn thận xem chút.
Kỷ Ninh gật đầu.
Lúc này, trong Thủy phủ, Nguyên Thần thứ hai cẩn thận điều tra từng bảo vật một. Bỗng nhiên Kỷ Ninh lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Làm sao vậy?
Uất Trì Tích Nguyệt hỏi.
- Những bảo vật khác đều trong dự tính của ta. Có điều ta phát hiện ra một quyển trục.
Kỷ Ninh lật tay lên, trong tay lập tức xuất hiện một quyển trục màu vàng. Quyển trục cổ xưa này tỏa ra dao động kỳ dị.
- Quyển trục này ư?
Uất Trì Tích Nguyệt tò mò nhìn.
Kỷ Ninh mở quyển trục ra. Trên quyển trục chỉ có một hàng chữ đơn giản có ký tên.
- Đi từ nơi nào về tới nơi đó. Hạ Mang Vẫn.
Một nét chữ đơn giản nhưng uy thế lại như đập vào mắt.
Kỷ Ninh, Uất Trì Tích Nguyệt đều cảm thấy run sợ, giống như đang ngẩng đầu nhìn lên trời. Cho dù khi trước đã từng gặp phải Thần Ma cổ xưa ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch thì Kỷ Ninh cũng chưa từng cảm thấy tim đập nhanh tới vậy.
Vù.
Kỷ Ninh lập tức cuộn quyển trục lại. Theo đó uy thế đáng sợ kia mới thu vào.
- Đây là cái gì vậy?
Uất Trì Tích Nguyệt cực kỳ kinh ngạc.
- Ta cũng không biết.
Kỷ Ninh lắc đầu.
- Chỉ có một hàng chữ: Đi từ nơi nào về tới nơi đó. Phần ký tên có một chữ Hạ Mang Vẫn. Rốt cuộc Hạ Mang Vẫn là ai đây? Chẳng lẽ là tồn tại từ xa xưa của hoàng tộc Đại Hạ - Hạ Mang tộc?
Uất Trì Tích Nguyệt cực kỳ nghi hoặc:
- Làm sao mà ta lại chưa từng nghe tới cái tên này vậy.
Kỷ Ninh nhíu mày nói:
- Người viết quyển trục này hắn có tên là Hạ Mang Vẫn. Từ uy thế mà quyển trục phát ra thì hẳn là một tồn tại cực kỳ đáng sợ.