Mãng Hoang Kỷ

Chương 574: Chương 574: Lặng yên chúc phúc




- Tu luyện ba mươi năm mà đã đáng sợ như thế. Thật đáng chết. Giết Kỷ Ninh ở vương đô Đại Hạ đúng là khó như lên trời. E là phải đợi tới tận lúc Kỷ Ninh ra khỏi thành thị Đại Hạ thì Thiếu Viêm tộc ta mới có thể lấy đủ mọi cách ra giải quyết hắn được. Nhưng không biết phải chờ tới ngày nào thì Kỷ Ninh mới rời khỏi thành thị Đại Hạ đây.

Vũ Thần Công lặng yên suy tư:

- Chỉ có thể hi vọng bản thể của hắn bị một thiên tài tuyệt thế khác giết chết trong đại hội Tiên Duyên! Tiềm lực của bản thể mạnh hơn Nguyên Thần thứ hai rất nhiều. Chỉ cần bản thể chết là mối uy hiếp của Kỷ Ninh cũng nhỏ đi nhiều.

Tuy rằng hiện tại Nguyên Thần thứ hai mạnh hơn bản thể Kỷ Ninh. Nhưng gần như chắc chắn là bản thể của Kỷ Ninh có tiềm lực mạnh hơn, nền móng cũng vững chắc hơn.

- Đi gặp Huyền Cơ lão tổ thôi.

Thật ra Vũ Thần Công cũng hơi uất.

Tất cả là do Huyền Cơ lão tổ cưng chiều Thiếu Viêm nông. Chứ không làm sao lại xảy ra cái mớ lộn xộn này.

- Tin tức về trận chiến này truyền ra, e là các bộ tộc lớn ở vương đô Đại Hại đều sẽ biết tới Kỷ Ninh. Tới lúc đó, đúng là Thiếu Viêm tộc ta sẽ mất hết cả mặt mũi.

Vũ Thần Công lắc đầu, rồi lập tức một thân một mình cưỡi tiên liễn rời khỏi vương đô Đại Hạ, tới gặp Huyền Cơ lão tổ.

...

Sau khi cấm quân dưới trướng Hạ Mang Hoẳng trở về quân doanh, tin tức về việc Nguyên Thần thứ hai của Kỷ Ninh giết chết Tán Tiên nhanh chóng truyền khắp cả quân doanh. Cấm quân...chính là thành phần nòng cốt của quân đội bảo vệ vương đô Đại Hạ. Các bộ tộc lớn đều có đệ tử đảm nhiệm chức vụ trong đó, nên dĩ nhiên là tin tức cũng nhanh chóng truyền tới các bộ tộc lớn kia.

Các bộ tộc lớn cũng nhận định được đầy đủ về thực lực của Kỷ Ninh. Khi trước bọn họ còn nghĩ rằng Kỷ Ninh chỉ là tên nhãi nhép mới tu luyện ba mươi năm, dựa vào một ít bảo vật kiếm được sau khi giết Thiếu Viêm Nông và Thần Ma cấp độ Nguyên Thần. Về sau không biết trời cao đất rộng, dựa vào tài sản kếch xù mà mua lông Khổng Tước.

Hiện tại bọn họ đều hiểu ra. Không phải Kỷ Ninh không biết tiến lui mà do đúng là Kỷ Ninh có thừa đủ khả nặng.

...

Hắc Bạch học cung quận An Thiền.

Trong các thế lực quan tâm tới Kỷ Ninh thì đứng đầu luôn là Hắc Bạch học cung.

Trong đại điện chưởng giáo thuộc Hắc Bạch học cung.

- Chưởng giáo sư điệt. Ngươi gọi chúng ta tới đây tập hợp là có việc gì vậy?

- Sư huynh, có chuyện gì mà đang đêm hôm khuya khoắt phải gọi chúng ta tới đây vậy?

Các tiên nhân đệ tử đời thứ nhất và Nguyên Thần đạo nhân đệ tử đời thứ hai đều mở miệng hỏi.

- Đứng nóng vội, trước tiên cứ nghe ta đọc phần tình báo này đã.

Chưởng giáo Bích Hải đạo nhân cầm tình báo của Thiên Bảo Sơn lên đọc:

- Ngay trong đêm hôm nay, trên Thủy Vân lâu Chuyên Thủy tộc, Chuyên Thủy Tiểu Lâu mở yến tiệc chiêu đãi Kỷ Ninh. Kỷ Ninh dẫn một đội Kim Giáp cấm quân tới dự tiếc. Trong lúc tiệc rượu đang diễn ra, Phù Vân tiên nhân đột nhiên xuất hiện, dùng Bạch Cốt Diệt Tiên Châm đánh lén Kỷ Ninh. Kỷ Ninh bị trọng thương nhưng vẫn giữ được mạng. Phù Vân tiên nhân lập tức thi triển 'Huyết Bàn Phong Thiên đại trận' khóa chặt nơi giao chiến vào, sau đó Phù Vân tiên nhân một đối mội với Kỷ Ninh. Đột nhiên Nguyên Thần thứ hai của Kỷ Ninh hiện thân. Nguyên Thần thứ hai của hắn có cấp độ Nguyên Thần viên mãn, tiếp theo dùng mấy trăm phi kiếm thiên giai thi triển ra kiếm trận giết chết Phù Vân tiên nhân.

Toàn bộ đại điện yên lặng.

Mỗi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó bắt đầu bàn tán xôn xao.

- Chưởng giáo sư điệt, ngươi không đọc nhầm đấy chứ?

- Ngươi nói thật sao?

- Nguyên Thần thứ hai của Kỷ Ninh giết chết Phù Vân tiên nhân ư?

Bọn họ cũng không tin lắm, vì không ít người trong bọn họ nhìn thấy Kỷ Ninh từ lúc gia nhập môn phái. Lúc trước mới chỉ là tên nhãi nhép cấp độ Tử Phủ, mới có qua mười năm mà đã giết được Tán Tiên rồi sao? Nói đùa à?

- Với việc lớn thế này, chẳng lẽ tình báo của Thiên Bảo Sơn lại nói sai sao?

Bích Hải đạo nhân nhìn về phía đồng môn.

- Thật vui sướng, vui sướng quá đi.

Ngũ Phong tiên nhân cũng hô lên:

- Quả đúng là vui sướng. Mau truyền tin tức này ra cho đệ tử của Hắc Bạch học cung cùng biết!

...

Có người vui nhưng cũng có kẻ buồn. Tin tức về trận chiến của Kỷ Ninh truyền khắp vương đô Đại Hạ, đồng thời cũng truyền tới lỗ tai của một vài người quan tâm ở quận thành khác. Có người vui mừng, có người sợ hãi, có người ghen ghét, có người khinh thường.

Dãy nũi Đông Duyên ở quận Thượng Thủy.

Đêm đã khuya.

Trên một ngọn núi thuộc dãy núi Đông Duyên.

Cửu Liên đang ngồi một mình trên ngọn núi. Gió núi vào đêm khuya giữa trời đông giá rét như những lưỡi dao băng chém qua. Nhưng Cửu Liên vẫn mặc gió thổi, ngồi yên lặng ở đó. Từ sau ngày mỗi người một ngả với Kỷ Ninh ở Vu Giang tiên phủ, Cửu Liên trở nên thích khoảng thời gian vô cùng yên tĩnh lúc đêm khuya. Nàng cứ thế ở một trên một nơi yên tĩnh, yên lặng nhìn mọi thứ tới tận lúc mặt trời mọc.

- Tiểu Vân.

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.

Cửu Liên quay đầu lại nhìn.

Một thiếu phụ xinh đẹp đi tới. Đây chính là mẫu thân của Cửu Liên.

Mẫu thân Cửu Liên nhìn thấy con gái của mình như vậy, cũng rất đau lòng. Tình cảm của bà với Cửu Liên rất tốt. Khi trước, sau khi trở về từ Vu Giang tiên phủ, Cửu Liên rất đau khổ nhưng không nói với ai. Mẫu thân Cửu Liên an ủi con gái thì Cửu liên mới kể hết đau khổ trong lòng cho mẫu thân. Nhờ đó, mẫu thân Cửu Liên mới biết được rằng con gái của bà thiếu chút nữa là đã đi đến với Kỷ Ninh rồi.

- Tiểu Vân, con vẫn không quên được ư?

Mẫu thân Cửu Liên ngồi sang bên cạnh nhìn con gái mình.

- Con đã sớm quên rồi.

Cửu Liên lắc đầu nhẹ:

- Nhưng con vẫn cảm thấy áy náy.

- Vẫn còn áy này mà bảo quên được rồi ư.

Mẫu thân Cửu Liên lắc đầu:

- Con không phải áy náy. Kỷ Ninh kia không đáng để con áy náy đâu. Hắn cũng chỉ là một tên có xuất thân ở bộ tộc bản xứ, làm sao có ai dạy dỗ cho tốt đây? Hắn và con là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Con và hắn không thể nào đến với nhau được, không thể nào ở cùng nhau được.

- Đủ rồi.

Cửu Liên nói khẽ.

- Con phải nắm giữ cả Đông Duyên tộc. Đông Duyên lão tổ lại cực kỳ tin tưởng con. Con phải tỉnh táo lại. Hiện tại không quên được Kỷ Ninh nhưng chờ thêm vài trăm, vài ngàn năm nữa, là con sẽ phát hiện ra. Thật ra hắn cũng chỉ như một vị khách qua đường trong cuộc đời con mà thôi, cũng chỉ là một tên dân bản xứ mà thôi. Quên hắn đi.

Mẫu thân Cửu Liên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.