Mỗi người, nếu như được sinh sống ở một nơi yên vui ấm áp, thì có lẽ có thể giữ được tâm hồn thuần khiết sáng tỏ. Nhưng cái tâm sáng ấy lại rất yếu ớt, một khi gặp phải cám dỗ là sẽ suy sụp ngay, thậm chí còn có thể sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng kiếp trước, Kỷ Ninh đã từng được biết tới quá nhiều tin tức, lại trong cảnh bị bệnh tật tra tấn nhìn những người khác tự do tự tại tung tăng trên đường, đọc sách yêu đương. Đây thật sự là một sự đau khổ tra tấn.
Nhưng cái tâm trải qua chốn hồng trần vẩn đục kia lại được tình thân ấm áp ở kiếp này tẩy rửa dần dần. Bây giờ đã trở thành cực kỳ kiên cố, không thể phá vỡ nổi!
Có thể đứng sừng sững trên đỉnh cao là đã đáng quý lắm rồi, nhưng lại có thể vào bùn mà không hôi tanh mùi bùn thì lại càng đáng quý hơn! “Đây chính là chiêu thứ nhất 'Tam Xích Kiếm' của ta!
- Chém!
- Chém!
- Chém!
Kỷ Ninh hét to ba tiếng 'Chém'. Kiếm quang trong mắt lóe lên tới mức dùng mắt thường cũng có thể thấy được. Một kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ, một kiếm ý ẩn chứa ý chí không thể cưỡng lại được làm cho hai vị tiên nhân ở xa xa phải lộ vẻ sững sờ.
Uỳnh! ! ! Hơn một ngàn phi kiếm cùng chém! Tất cả gộp lại thành một kiếm quang khổng lồ chém về phía trước!
Tuy Ngũ Khí Đại Cầm Nã Thủ có uy lực ngập trời nhưng chỉ sau một tiếng 'ầm ầm' là đã tan thành mây khói rồi.
Một vài vị sư huynh sư tỷ có địa vị cực cao như Hỏa Thánh sư huynh, thiến niên ục ịch, thiếu nữ áo đen đều phải đứng lên. Từng người đều mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn thiếu niên mặc da thú đang đứng trên cột đá kia.
Trong đại trận phong cấm, Bắc Sơn Huyền Thang ngồi trên cột đá tái mét mặt.
- Ta, ta thua sao?
- Ta, làm sao mà ta thất bại được. Làm sao mà ta có thể thất bại đây?
Trong mắt của Bắc Sơn Huyền Thang vẫn tràn ngập sự khó tin. Hắn là loại người kiêu ngạo.
Cho dù người có địa vị cao quý trong Bắc Sơn tộc như đệ tử dòng dõi kiểu Bắc Sơn Bách Vi thì hắn cũng chẳng thèm để vào mắt. Cơ bản là vì hắn cực kỳ tự tin với thực lực của bản thân. Chỉ vì đây là một đệ tử mới gia nhập môn phái, lại có quan hệ rất tốt với Bắc Sơn Bách Vi nên hắn mới dám mò lên mà 'luận đạo' với hắn.
- Đúng là một kiếm, một kiếm kia.
Trong đầu Bắc Sơn Huyền Thang hiện lại cảnh tượng khi trước. Hơn một ngàn phi kiếm được thi triển tạo thành một kiếm chém xuống với uy lực cực kỳ đáng sợ thậm chí còn để lại một vết nứt trên đạo tâm của Bắc Sơn Huyền Thang.
- Một kiếm thật đáng sợ. Phải đối mặt thật sự thì mới biết được sự đáng sợ của một kiếm kia. Một kiếm không chùn bước, một kiếm không thể ngăn cản.
Bắc Sơn Huyền Thang vẫn hoảng loạng không thể chấp nhận thất bại này. Nhưng khi hắn vừa nghĩ lại một kiếm kia thì thật sự cảm thấy bất lực.
- Kỷ Ninh đã thắng!
Lão già tóc bạc lại hô lên một tiến. Đại trận phong cấm cũng bắt đầu biến mất.
- Huyền Thang sư huynh, đa tạ.
Kỷ Ninh cất cao giọng nói. Âm thanh vang vọng khắp Luận Đạo Điện.
Lúc này Bắc Sơn Huyền Thang mới như bừng tỉnh, cố nén vẻ bối rối của mình lại rồi chắp tay nói:
- Sư đệ quả thật lợi hại. Ta cảm thấy không bằng được.
Nói xong hắn liền giải trừ luyện hóa khôi lỗi, lắc mình một cái bay qua sân đấu, đưa hai bình ngọc cho lão già tóc bạc rồi lặng lẽ đi vào đám đông sư huynh sư tỷ.
- Một kiếm thật lợi hại.
Thiến niên ục ịch nhếch nhác thầm nhủ.
- Thêm mấy chục năm nữa, Hắc Bạch học cung ta sẽ lại có thêm một nhân vật lợi hại.
Hỏa Thánh sư huynh mỉm cười nhìn Kỷ Ninh.
Trong cả Luận Đạo Điện, chỉ có hai vị tiên nhân là thật sự hiểu được một kiếm vừa rồi của Kỷ Ninh!
- Kiếm Tâm Thông Minh! Hay cho một cái Kiếm Tâm Thông Minh!
Lão già lùn sáng mắt lên, nhìn chằm chằm về phía Kỷ Ninh ở xa xa.
- Kiếm tâm mạnh mẽ tới vậy thì chắc chắn là một kiếm tâm cực kỳ vững chắc. Lần này Hắc Bạch học cung ta thu được một báu vật rồi.
- Đúng là thu được một báu vật.
Điện Tài tiên nhân cũng nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh ở xa xa với ánh mắt nồng cháy.
- Không biết thế nào mà trong mười năm ngắn ngủi đệ tử của ta lại có thể mài giũa ra một kiếm tâm như vậy. Một vẻ đầy từng trải nhưng lại chất chứa cả sinh ly tử biệt. Đúng là một kiếm tâm cực mạnh, quả đúng là tới mức không thể tưởng tượng nổi.
- Ha ha ha, ngươi nhìn xem. Một đám của nợ kia chắc cũng sẽ tới đây ngay thôi.
Lão già lùn cười ha hả.
Điện Tài tiên nhân cũng cười.
- Nhất định bọn chúng sẽ tiếc lắm, tiếc vì không tới Luận Đạo Điện nhìn tận mắt.
Lão già lùn cười đầy quái dị.
Chưởng giáo Hắc Bạch học cung, Bích Hải đạo nhân đang khoanh chân ngồi trên giường ngọc. Thủy Kính lơ lửng ở phía trước hiển thị rõ ràng mọi việc xảy ra trong Luận Đạo Điện.
- Một kiếm kia!
Trên khuôn mặt tuấn mỹ làm các nữ nhân phải mê hồn của Bích Hải đạo nhân hiện lên vẻ kinh hãi.
- Chẳng lẽ hắn đã bước vào cửa kiếm tiên rồi sao?
- Ài!
Bích Hải đạo nhân bức bối thở dài một tiếng. Thủy Kính chỉ hiển thị cảnh tượng nhưng lại không thể nào cảm thụ được hơi thở, uy lực, dao động và huyền diệu trong đó.
- Đi thôi.
Bích Hải đạo nhân cũng không muốn chần chừ nữa. Hắn vung tay lên, thủy kính liền biến mất rồi cả người lóe lên một cái biến mất.
Trong Hắc Bạch học cung, những Nguyên Thần đạo nhân dùng Thủy Kính quan sát trận chiến đến đoạn một kiếm kia thì đều phải hoảng sợ. Nhưng bởi vì không tự mình đứng ở Luận Đạo Điện cảm thụ nên cũng không biết đầu của tai nheo thế nào. Cho nên cả đám liền cùng lao về phía Luận Đạo Điện thậm chí cả tiên nhân cũng có hai vị chạy tới.
*****
Nhóm đệ tử đời thứ ba trong Luận Đạo Điện vẫn không hề biết chuyện xảy ra bên ngoài. Bọn họ vẫn đang bàn tán về việc tới cả Bắc Sơn Huyền Thang sư huynh mà còn thua sao? Vậy thì ai sẽ là người tiếp theo đây? Trong cảnh giới nhiều tầng Đạo Chi Vực Cảnh, Bắc Sơn Huyền Thang sư huynh chính là một trong mười người đứng đầu.
- Kỷ Ninh sư đệ, không cần phải khiêm tốn, chỉ là một bộ phi kiếm mà thôi.
Lúc này Huyết Ảnh sư huynh đang nói chuyện với Kỷ Ninh về việc tặng cho hắn một bộ kiếm trận Thiên Cương Địa Sát. Kỷ Ninh mỉm cười:
- Được, vậy sư đệ xin nhận lấy.
Kỷ Ninh chỉ vừa mới tiếp xúc đơn giả với vị Huyết Ảnh sư huynh này nhưng cũng đã có cảm tình khá tốt. Nhận một bộ phi kiếm này thì dĩ nhiên là Kỷ Ninh đã coi người này là bằng hữu.
- Hay lắm.
Huyết Ảnh sư huynh gật đầu.