Mãng Hoang Kỷ

Chương 1860: Chương 1860: Đường cùng. (1)




Cách tám đại Thánh Thành chi chủ cũng chỉ còn kém một cấp. Nếu như là tám đại Thánh Thành chi chủ tự mình ra tay, cho dù là một kích toàn lực thì cũng không giết được Kỷ Ninh có Chúa Tể khải giáp hộ thể! Chứ đừng nói tới việc uy năng hoàn toàn phân tán ra như vậy.

- Đáng chết.

Tuế Mộng giáo chủ cắn răng rồi quay đầu bỏ chạy, nhanh chóng trốn chạy để khỏi chết.

- Độn thuật này quá khó chơi a, ta xuất ra một bảo vật thì hắn lại thi triển ra Vô Ảnh độn thuật, ngay cả đối thủ ta cũng không thể nhìn thấy a.

Tuế Mộng giáo chủ có chút nóng nảy:

- Chỉ sợ cho dù ta có bảo vật công kích cấp độ Chúa Tể thì cũng không giết được hắn a.

Bảo vật càng lợi hại thì tốt xấu gì cũng phải tìm được đối thủ a.

Kỷ Ninh vừa thi triển Vô Ảnh độn thuật đã lập tức biến mất không còn tung tích. Dùng tốc độ gấp trăm lần tốc độ ánh sáng, trong tích tắc chỉ sợ đã đi được trên mười vạn dặm trăm vạn dặm rồi. Căn bản không thể đánh trúng được Kỷ Ninh, mà uy năng lại hoàn toàn phân tán ra. Như vậy uy năng phân tán cũng bị hạ thấp xuống còn mười lần, trăm lần.

Sưu.

Kỷ Ninh lại lần nữa đuổi giết tới.

- Tốc độ của hắn so với ta còn nhanh hơn, hình chiếu thế giới và bí thuật cũng mạnh hơn so với ta, phải làm như thế nào mới có thể trốn được đây?

Tuế Mộng giáo chủ đã sắp phát điên rồi.

Tốc độ không bằng người.

Thực lực không bằng người.

Thứ mà mình am hiểu nhất chính là Tâm lực lưu, thế nhưng Kỷ Ninh cũng là Tâm lực Tu hành giả cường đại a.

- Dịch Ba Đế Quân, tên Dịch Ba Đế Quân chết tiệt kia.

Tuế Mộng giáo chủ hận a:

- Nếu như là ở bên ngoài, ta đã sớm xé rách thời không để chạy trốn rồi.

Loại bảo vật xé rách thời không để chạy trốn đương nhiên hắn có, mà lại không chỉ có một kiện a.

Thời gian trôi qua.

Đảo mắt đã trôi qua được ba canh giờ.

Trong ba canh giờ này, kỳ vật có tính công kích, Tuế Mộng giáo chủ đã dùng tới những chín lần. Tất cả đều có uy năng đẳng cấp tám đại Thánh Thành chi chủ. Có một chút thì hơi mạnh, có một chút thì hơi yếu. Kỷ Ninh ỷ vào Vô Ảnh độn thuật khiến cho Tuế Mộng giáo chủ không tìm được mục tiêu. Tất cả đều bị chặn lại một cách dễ dàng, thậm chí cũng không có bị đánh bay.

- Lại không tìm thấy rồi.

Tuế Mộng giáo chủ hoảng sợ chạy thục mạng, lại còn không ngừng nhìn về phía sau. Chỉ là vẫn không nhìn thấy được thân ảnh của Kỷ Ninh.

Phanh!

Một tiếng nổ vang xuất hiện.

Chung quanh hắn có vô số sợi tơ vờn quanh, trực tiếp bị công kích đánh cho nát bấy.

- Bắc Minh đến rồi.

Sắc mặt Tuế Mộng giáo chủ trắng bệch nhìn thân ảnh của Kỷ Ninh hiện ra. Giờ phút này Kỷ Ninh đã công kích những sợi tơ kia, trực tiếp tới gần hắn để chém giết.

Phanh Phanh Phanh, sưu, xôn xao.

Kiếm quang hoặc là trầm thấp, hoặc là nhẹ nhàng, hoặc là hung lệ đánh tới.

Tuế Mộng giáo chủ hoàn toàn bị chà đạp! Ngay cả Tuyết Hoan Đạo Quân cũng không phải là đối thủ của Kỷ Ninh, chứ đừng nói là Tuế Mộng a. Bởi vì phương diện cận chiến của Tuế Mộng tương đối yếu kém.

Sưu sưu.

Hắn lại một lần nữa biến thành một đạo thân ảnh quang mang, chính là Mộng Chi hóa thân.

- Chết.

Kiếm quang của Kỷ Ninh không chậm một chút nào, vẫn lần lượt chém giết như trước. Đâm thẳng về phía trước, công kích vào bên trên đạo thân ảnh quang mang này. Tuy rằng trạng thái Mộng Chi hóa thân có thể hóa giải một lượng lớn lực trùng kích, thế nhưng hiển nhiên còn xa không lợi hại bằng Thủy Hành Bất tử thân a.

- Khục khục khục.

Ở phía xa, thân ảnh của Tuế Mộng giáo chủ hiện ra, sắc mặt trắng bệch, lập tức ăn Linh Đan vào. Lúc này trong mắt Tuế Mộng giáo chủ đã hiện lên vẻ tuyệt vọng. Trong vòng ba canh giờ ngắn ngủn, hắn đã dựa vào Mộng Chi hóa thân trốn chạy để khỏi chết được hơn trăm lần. Thế nhưng mỗi một lần đều trọng thương, mỗi lần đều phải nhờ vào Linh Đan để bổ sung.

- Để ta xem ngươi có bao nhiêu Linh Đan để sử dụng đây.

Sát ý của Kỷ Ninh lạnh lẽo thấu xương.

- Bắc Minh Đạo Quân, tha cho ta một mạng. Xin tha cho ta một mạng, ta nguyện làm tùy tùng của ngươi trong một Hỗn Độn kỷ nguyên, tất cả bảo vật của ta đều đưa cho ngươi, được không?

Tuế Mộng giáo chủ lại một lần nữa cầu xin tha thứ, lúc này hắn cũng đã cam tâm tình nguyện trở thành tùy tùng của đối phương một Hỗn Độn kỷ nguyên a. Hắn vốn là người cực kỳ kiêu ngạo, muốn tất cả thần phục dưới chân hắn. Bảo hắn nguyện ý làm tùy tùng, chuyện này so với để cho hắn giao ra tất cả bảo vật còn khiến cho hắn khó chịu hơn rất nhiều.

Thế nhưng giờ phút này vì bảo vệ tính mạng, hắn cũng đành phải làm như vậy. Bởi vì Linh Đan tiêu hao quá lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy mà nói. Cho dù là một ngày cũng không thể nào chèo chống được a.

- Tùy tùng? Thực lực của ngươi không bằng ta, Tâm lực cũng không bằng ta, ta nhận ngươi làm tùy tùng làm gì cơ chứ?

Kỷ Ninh quát lạnh nói.

- Ngươi khinh người quá đáng.

Tuế Mộng giáo chủ nổi giận.

- Người khinh người quá đáng chính là ngươi!

Sát ý của Kỷ Ninh không che dấu một chút nào.

Đuổi giết cho đến bây giờ, hắn há có thể buông tay tha cho đối phương được chứ?

Nếu có một tên tùy tùng lợi hại như Tuế Mộng giáo chủ mà nói, quả thực không tệ a. Thế nhưng Kỷ Ninh lại nhớ rõ, kẻ chủ mưu khiến cho Cửu Trần rơi vào trong thống khổ đáng sợ kia chính là Tuế Mộng giáo chủ này! Trong lòng Kỷ Ninh áy náy đối với Cửu Trần, cho nên không cho phép hắn buông tha cho Tuế Mộng này!

...

- Tha mạng cho ta.

- Dịch Ba chết tiệt.

- Vì cái gì. Vì cái gì….

- Ta không phục, ta không cam lòng, không cam lòng.

- Ha ha ha...

- Tửu Thánh, Tửu Thánh, tranh thủ thời gian đến đi.

- Vì cái gì. Vì cái gì...

Tuế Mộng giáo chủ từng bước tới gần tử vong, khiến cho hắn đã hoàn toàn trở nên điên cuồng.

Tuy rằng Tửu Thánh đang tới gần phương hướng của Kỷ Ninh, thế nhưng ít nhất cũng còn hơn vài ngày mới có thể tới được. Mà khi tới thì rất có thể Tuế Mộng giáo chủ đã không nhịn được nữa rồi, về phần các Đạo Quân đỉnh phong khác, hiện tại căn bản không dám tới gần Kỷ Ninh a.

Tư Gia, Tuyết Hoan, Sửu Vương, Tuế Mộng, Tứ đại Đạo Quân đỉnh phong đối phó với một mình Bắc Minh.

Thế nhưng, Sửu Vương chết!

Tư Gia, Tuyết Hoan sợ tới mức chạy thục mạng.

Tuế Mộng bị đuổi giết!

Kết quả này đã đủ để dọa ngốc vô số Đạo Quân, những Đạo Quân đẳng cấp thứ hai kia căn bản không dám xen vào chuyện này! Các Đạo Quân đỉnh phong cũng cảm thấy tim mình đập nhanh! Chỉ sợ cũng chỉ có Tửu Thánh mới không sợ hãi chút nào. Thế nhưng dù là Tửu Thánh thì cũng phải chậm rãi bay tới đây a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.