Chung quanh Tư Gia Đạo Quân có sáu phiến lông vũ màu vàng cực lớn vờn quanh, mỗi một mảnh lông vũ màu vàng đều rất lớn. Lớn chừng hơn mười trượng, sáu phiến lông vũ liên hợp lại với nhau, giống như một cái lồng giam hoàn toàn bao trùm lấy thân thể của Tư Gia Đạo Quân.
- Có pháp bảo ngăn cản, tên Bắc Minh Đạo Quân kia không có khả năng xông qua pháp bảo a.
Sắc mặt của Tư Gia Đạo Quân vẫn khó coi như trước, một tay lôi kéo Tuyết Hoan, hóa thành một đạo lưu quang bay lên.
- Không ngờ lại là Thứ Sát Độn Thuật.
Tuyết Hoan Đạo Quân bị mang theo ở bên cạnh hắn cũng khó có thể tin được:
- Độn thuật đáng sợ như thế lại một lần nữa xuất hiện rồi.
Thứ Sát Độn Thuật. Ý là chỉ Vô Ảnh độn thuật của Kỷ Ninh.
Ở trong mấy thời đại trước đã có một gã Đạo Quân nghịch thiên ngộ ra một loại độn thuật như vậy. Độn thuật của hắn có thể lặng lẽ không một tiếng động tới gần địch nhân, ngay cả thần niệm cũng không dò xét ra được! Đợi đến lúc địch nhân phát hiện ra được nguy hiểm thì bản thân cũng đã trúng chiêu! Chuyện này đáng sợ tới bực nào cơ chứ? Lúc đương thời, mấy vị Đạo Quân đỉnh phong đều chết ở trong tay vị thích khách kia.
Mỗi một lần hắn ám sát, mục tiêu đều phải chết. Cho nên độn thuật của hắn mới không bị tiết lộ ra bên ngoài.
Về sau cũng may bởi vì có một lần ám sát thất bại, cho nên độn thuật của hắn mới tiết lộ ra ngoài. Từ đó về sau các Đạo Quân đỉnh phong khác, mỗi một người đều tùy thời cảnh giác vạn phần, cho nên độ khó khi ám sát cũng đột nhiên tăng lên a.
- Từ nay về sau khi chúng ta ở bên ngoài, tốt nhất nên trốn ở trong phi chu là tốt nhất.
Tuyết Hoan Đạo Quân nói:
- Phi Thuyền có cấm chế che chở, tên Bắc Minh Đạo Quân kia dù có muốn đánh lén thì cũng phải phá vỡ cấm chế, không có khả năng vô thanh vô tức đến trước mặt của chúng ta được.
- Dùng bí thuật để bao phủ chung quanh. Hủy diệt tất cả mọi thứ chung quanh cũng có thể khiến cho tên Bắc Minh kia không có cách nào tới gần được. Đáng tiếc hình chiếu thế giới và bí thuật của Bắc Minh này đều rất cường đại, dưới sự áp bách của hắn, ngay cả hình chiếu thế giới của Tuế Mộng cũng lần lượt bị hắn ta nghiền nát.
Tư Gia Đạo Quân cũng lắc đầu:
- Ài. Tên Bắc Minh này thật là đáng sợ, hiện tại ta mượn pháp bảo để ngăn cản bốn phương tám hướng. Thế nhưng hắn ta lại có thể lặng lẽ không một tiếng động đi vào bên ngoài pháp bảo của ta.
- Đúng vậy.
Tim của Tuyết Hoan Đạo Quân cũng đập nhanh không thôi.
Sauk hi biết được Kỷ Ninh biết Vô Ảnh độn thuật, bọn hắn lập tức cảm thấy đau đầu.
Bị Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào, đó chính là một cơn ác mộng. Bởi vì chờ tới lúc hắn xuất hiện ở trước mặt mình thì đã rất gần, rất gần.
- Tuế Mộng phiền toái rồi.
Tư Gia nói.
- May mà hắn nhìn chằm chằm vào Tuế Mộng, không có đuổi giết chúng ta.
Tuyết Hoan nói.
- Nếu như bị hắn đuổi giết, tuy rằng ta và ngươi chạy trốn để khỏi chết có nắm chắc rất lớn. Thế nhưng nhất định sẽ bị trọng thương a.
Tư Gia nói.
*******
Tuế Mộng giáo chủ hoảng sợ chạy trốn, đồng thời cũng có vô số sợi tơ rậm rạp chằng chịt vờn quanh lấy thân thể hắn. Hiển nhiên đang đề phòng Kỷ Ninh lại một lần nữa đánh lén.
Đồng thời hắn còn lo lắng truyền âm cho Kỷ Ninh, cầu xin tha thứ:
- Bắc Minh huynh, cầu ngươi thả ta một lần, tất cả bảo vật của ta đều có thể tặng cho ngươi.
- Tuế Mộng.
Ba đầu sáu tay của Kỷ Ninh cầm trong tay sáu thanh Bắc Hồng kiếm, lại một lần nữa đuổi giết:
- Ta không để ý tới việc bạo lộ Vô Ảnh độn thuật mà thi triển ra ở trước mặt Tư Gia Đạo Quân, Tuyết Hoan Đạo Quân chính là bởi vì muốn dùng Vô Ảnh độn thuật để giết ngươi! Lần này. . . Ai cũng không cứu được ngươi đâu.
Vô Ảnh độn thuật ở dưới tình huống giữ bí mật nhất thì uy lực mới lại càng lớn.
Một khi truyền đi, tất cả Đạo Quân đều sẽ có biện pháp đề phòng. Tuy rằng vẫn khiến cho người ta sợ hãi như trước, thế nhưng đã không tính là uy hiếp trí mạng nữa.
Bất quá Kỷ Ninh cũng rất là tự tin.
Hắn có thủ đoạn Tâm lực, cận chiến lại rất cường đại! Tuy rằng Vô Ảnh độn thuật là sát chiêu, thế nhưng bạo lộ thì bạo lộ, không quan trọng. Thực lực cường đại thì sẽ không cần phải quan tâm tới việc bạo lộ sát chiêu! Mà biết, chính diện chiến đấu, địch nhân cũng sẽ bị trúng chiêu.
- Bắc Minh, ta có rất nhiều thủ đoạn bảo vệ tính mạng, ngươi muốn giết ta cũng không phải dễ dàng như vậy a.
Tuế Mộng nhìn Kỷ Ninh ở phía sau càng ngày càng gần, hắn truyền âm quát:
- Ngươi đừng ép ta.
- Ta đang ép ngươi đây.
Kỷ Ninh lại giết đến.
- Chết đi .
Sắc mặt Tuế Mộng giáo chủ lại trở nên dữ tợn, trong tay xuất hiện một khối hòn đá màu đen, trên hòn đá có vô số điểm sáng màu vàng. Vô số điểm sáng này tạo thành đồ án kỳ dị, Tuế Mộng giáo chủ lập tức bóp nát khối hòn đá màu đen này, lập tức có một cỗ uy năng mênh mông mãnh liệt hiện ra, tạo thành một đoàn kim quang chói mắt.
- Ồ?
Kỷ Ninh nhướng mày, sưu một cái. Lại lăng không lần nữa biến mất không thấy gì nữa.
- Ở đâu, ở đâu?
Tuế Mộng giáo chủ vừa vội vừa giận.
Hình chiếu thế giới của Tuế Mộng giáo chủ so với hình chiếu thế giới của Kỷ Ninh còn yếu hơn một chút. Giờ phút này hình chiếu thế giới, chín đại bí thuật của Kỷ Ninh trấn áp chung quanh, cho nên Tuế Mộng giáo chủ căn bản không có cách nào rung chuyển và phá hỏng được. Cho nên đương nhiên sẽ không tìm thấy được chân thân của Kỷ Ninh ở đâu.
- Chết.
Tuế Mộng giáo chủ gầm lên một tiếng, kim quang lơ lửng chói mắt ở trên đỉnh đầu đột bộc phát ra bốn phương tám hướng.
Bốn phương tám hướng, tất cả phương hướng, tất cả đều bị bao phủ.
- Phanh.
Ở phía xa, cách đó hơn mười vạn dặm, một bộ phận kim quang trong đó đã trùng kích đến một đạo thân ảnh. Lúc này Kỷ Ninh đã hiện ra, hắn đứng ở giữa không trung, tay cầm Bắc Hồng kiếm, kiếm quang lưu chuyển rồi lập tức hóa thành lỗ đen, có thể đơn giản ngăn cản tất cả trùng kích bắn tới.
- Tuế Mộng giáo chủ, cho dù toàn bộ uy năng của kỳ vật bực này công kích lên trên người của ta thì tối đa cũng chỉ làm ta bị tổn thương mà thôi.
Kỷ Ninh cười lạnh nói:
- Về phần hoàn toàn phân tán ra, như vậy ngay cả một chút uy hiếp cũng không có!
Uy năng ẩn chứa trong bảo vật kia đại khái là sáu bảy thành uy năng từ một kích toàn lực của tám đại Thánh Thành chi chủ.
Hiện tại Kỷ Ninh đã là Đạo Quân đỉnh phong nhất.