Vừa mới xuống xe thì Bắc Sơn Bách Vi đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người tu tiên này. Thiên Bảo Sơn vốn là nơi ngư long hỗn tạp nên tin tức truyền đi rất nhanh.
- Sao?
Bắc Sơn Bách Vi có chút vui vẻ.
- Kỷ huynh của ta lại làm chuyện lớn như vậy vào tối hôm qua ư? Vậy mà ta lại chẳng biết gì. À, trước tiên cứ phải điều tra tên Mạnh Nham kia đã. Có thể để Kỷ huynh đệ để ý thì chắc chắn tên Mạnh Nham kia cũng có chỗ nào đó bất phàm.
Trong một phủ đệ đẹp đẽ thuộc thành Đông thành An Thiền.
Mạnh Nham đang ngồi đó uống rượu buồn.
- Hân muội, cứ để ta.
- Hân muội, cứ để ta thu dọn giúp ngươi.
Mạnh Tuấn vội vàng chạy tới giúp Mạnh Hân gói gém những vật phẩm thường ngày vào. Mấy ngày nay, bọn họ đều ở nhà của Tam thúc. Hiện tại môn phái cho bọn họ thời gian ba ngày để thu xếp rồi sau đó phải tới chỗ môn phái cách thành An Thiền cả trăm dặm.
Mạnh Tuấn liếc mắt sang nhìn Mạnh Nham đang ngồi uống rượu giải sầu, cảm thán nói:
- Đầu đất, ngươi cứ chịu khó nhịn một chút đi. Đợi mấy năm nữa rồi người ta sẽ không phát hiện ra thương thế của ngươi đâu. Rồi ngươi cũng sẽ gia nhập được môn phái thôi. Không ngờ ta lại có duyên với Hân muội như vậy. Cả hai trùng hợp gia nhập cùng một môn phái. Ha ha, thật là có duyên.
Mạnh Nham đang uống rượu giải sầu nghe thấy thế thì tối sầm mặt, chéu rượu đầu thú trong tay bị hắn bóp nát.
- Hừ.
Mạnh Tuấn hừ một tiếng rồi quay đầu rời đi.
- Tiểu nhân.
Mạnh Nham nhìn hắn một cái rồi quay phắt đi.
Thật ra hắn cũng đoán được. Chắc chắn tên Mạnh Tuấn này đã đi theo Mạnh Hân Sau khi Mạnh Hân gia nhập được môn phái thì hắn mới vào theo. Mà Mạnh Hân và Mạnh Tuấn lại có tư chất giống nhau nên việc cả hai cùng vào được một môn phái cũng không lạ lắm.
Hắn từ nhỏ đã theo đuổi Mạnh Hân, tên Mạnh Tuấn kia cũng thế! Nên hắn lại càng cảm thấy khó chịu.
- Tiểu nhân!
Mạnh Nham cắn răng.
- Ta thật đáng hận.
- Tảng đá ca ca.
Mạnh Hân đứng ở một bên nói.
Mạnh Nham ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
- Không việc gì mà phải tự vứt bỏ mình như vậy. Ta tin rằng ngươi nhất định sẽ có thể thành công.
Ánh mắt của Mạnh Hân mang chút ấm áp.
Mạnh Nham lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng, gật đầu mạnh một cái.
- Có thể thành công sao? Hừ.
Một tiếng hừ đầy ác ý vang lên.
- Hân muội đi thôi. Chúng ta phải tới Thiên Xuyên tông.
Mạnh Hân nhìn thật Kỷ Mạnh Nham một lúc rồi lập tức rời đi. Nàng nhất định phải đi tới môn phái, nhất định phải đi tiếp con đường tu tiên mà nàng đã chọn.
Mạnh Nham lặng yên nhìn mọi việc.
- Tiểu Hân, chờ ta.
Mạnh Nham thầm nói. Ba ngày vừa qua, hắn đã tới rất nhiều môn phái, nhưng rồi đều bị họ đá ra. Điều này làm cho Mạnh Nham càng thêm đau buồn lo lắng.
Trong Hắc Bạch học cung.
Kỷ Ninh cẩn thận quan sát ba người Vân Chu, Vân Lộ, Vong Vệ.
Cho dù là Bắc Sơn Bách Vi đưa bọn họ tới, nhưng nếu mình không thích bọn họ thì vẫn có thể đuổi bọn họ đi. Dù sao thì những người này sẽ là người hầu ở với mình một thời gian dài.
Ba người Vân Chu, Vân Lộ, Vong Vệ nơm nớp lo sợ.
- Vong Vệ có xuất thân là hộ vệ? Là người rất trung thành?
Vong Vệ là người để lại cảm tình đầu tiên cho Kỷ Ninh.
- Tên Vân Chu kia vừa thấy ta là nở nụ cười thì chắc chắn là loại người chuyên xu nịnh. Muội muội 'Vân Lộ' của hắn thật chẳng biết Bắc Sơn Bách Vi nghĩ thế nào mà lại đưa một người xinh đẹp như vậy tới đây.
Vân Lộ đúng là một người rất xinh đẹp. Chỉ riêng về vẻ mặt thôi thì nàng đã không thua kém Mạnh Hân rồi, còn so với Cửu Liên sư tỷ thì dĩ nhiên là hơn nhiều. Hơn nữa dáng người để lại cảm giác mê hoặc cho người khác. Một đôi mắt long lanh như muốn câu hồn người ta. Khi nàng nhìn Kỷ Ninh, ánh mắt đó như có như không mời gọi Kỷ Ninh.
- Vong Vệ, làm sao ngươi lại có cái tên như vậy?
Kỷ Ninh hỏi.
Vong Vệ nghiêm nghị nói:
- Ta vốn không có tên. Về sau nhờ công tử ban tên cho. Sau nhiều năm hầu hạ công tử, công tử cho rằng ta cần phải được bồi dưỡng thêm. Nên nhờ đó công tử mới ban cho ta cơ hội một bước lên trời này. Hơn nữa còn ban cho ta đạo hiệu là 'Vong Vệ' để nhắc nhở ta phải quên đi việc hộ vệ mà chú tâm vào việc trở thành một người tu tiên lợi hại.
Kỷ Ninh gật đầu.
Vù vù.
Con thuyền bay xuống Bắc Minh Phong. Vân Chu, Vân Lộ đều mang vẻ mặt chờ đón câu hỏi của Kỷ Ninh. Nhưng chẳng ngờ Kỷ Ninh lại chẳng hỏi câu nào.
- Bạch thúc.
Vừa mới đáp xuống mặt đất thì Kỷ Ninh đã mở miệng.
Bạch Thủy Trạch liền nhảy ra.
Kỷ Ninh nhìn về phía ba người hầu và đám đông phàm nhân, cất cao giọng nói:
- Mỗi người các ngươi nghe rõ đây. Nơi này là Bắc Minh Phong. Trên Bắc Minh Phong này các ngươi đều phải nghe lệnh của Bạch thúc ta. Các ngươi không được làm trái lại bất kể lời gì của Bạch thúc.
- Dạ.
Vân Chu, Vân Lộ, Vong Vệ cùng đám đông phàm nhân đều cung kính đáp.
- Bạch thúc, ba người bọn họ là người hầu. Còn những người kia đều là phàm nhân.
Kỷ Ninh nhìn về phía Bạch Thủy Trạch.
- Ta giao mọi việc trên Bắc Minh Phong cho Bạch thúc quản lý. Thúc dặn dò bọn họ một vài luật lệ trong Hắc Bạch học cung nhé.
Bạch Thủy Trạch liền hóa thành một làn sương rồi ngưng tụ thành một nam tử tóc bạc áo trắng.
Ánh mắt của nam tử tóc bạc áo trắng này chứa đầy sự thân thiện, làm cho người nhìn vào cảm thấy như đang được tắm gió xuân. Nam tử tóc bạc áo trắng cười nói:
- Ninh nhi, con cứ đi đi. Những việc này cứ giao cho ta.
- Ừ.
Kỷ ninh lập tức hóa thành một đường sáng, chỉ trong phút chốc là đã bay khỏi Bắc Minh Phong. Những người khác đều phải ở lại. Vì cho dù là người hầu thì cũng chỉ có thể đi lại một vài chỗ giới hạn trong Hắc Bạch học cung mà thôi.
Một lát sau.
Kỷ Ninh đi tới ngọn núi của sư phụ Điện Tài tiên nhân.
- Kỷ Ninh, vào đi.
Một âm thanh hờ hững vang lên bên tai.
- Vâng thưa sư phụ.
Lúc này Kỷ Ninh đáp xuống.
Trong điện sảnh không có ai khác, chỉ có nam tử tóc đen áo choàng đen 'Điện Tài tiên nhân' đang khoanh chân ngồi trên giường ngọc.
Kỷ Ninh bước từng bước vào điện sảnh rồi cung kính hành lễ:
- Sư phụ.
Điện Tài tiên nhân gật đầu nhẹ, dõi mắt nhìn Kỷ Ninh, hai hàng lông mày giãn ra:
- Kỷ Ninh, nghe nói hôm qua ngươi đã liên tiếp đánh bại hai vị sư huynh của ngươi à?
- Dạ.
Kỷ Ninh đáp.