Kỷ Ninh dùng thần thức mạnh mẽ của mình tra xét từng dặm trên ngọn núi.
- Kỷ Ninh sư huynh, thế nào rồi?
Mộc Tử Sóc liền nói.
Kỷ Ninh nhếch miệng lên cười, quay sang nhìn Mộc Tử Sóc.
- Sư huynh đã ra tay mà còn phải hỏi sao? Trên núi này có không ít yêu quái. Căn cứ theo hơi thở để phán đoán thì chắc có một con đại yêu Vạn Tượng và hơn mười con đại yêu Tử Phủ. Ngoài ra còn một ít yêu quái Tiên Thiên đã hóa hình người và một đám tiểu yêu.
- Có một con thôi sao?
Mộc Tử Sóc bĩu môi.
- Thật ít quá. Chúng ta có tới tận hai người cơ mà.
- Suy tính của ngươi khá chuẩn xác. Chọn một ngọn núi mà những yêu quái ở trên núi không mạnh lắm thì những con yêu vương cũng sẽ không phải quá mạnh.
Kỷ Ninh cười.
- Hai người chúng ta đấm đá lung tung cũng đã thừa sức nghiền nát một ngọn núi yêu quái thế này. Nhưng dù sao đây cũng là Ngục Sơn Đại Hoang Trạch, tốt nhất là chúng ta cứ cẩn thận chút.
- Mọi việc xin nghe theo sư huynh.
Mộc Tử Sóc gật đầu.
- Đi, chúng ta lặng lẽ đi lên núi.
Kỷ Ninh chỉ về phía xa xa.
Mộc Tử Sóc lo lắng nói:
- Chắc vẫn có trận pháp chứ.
- Tuy ngọn núi này có trận pháp nhưng khi thần thức ta bao phủ lên thì tất cả mọi thứ đều hiện lên rõ ràng.
Dù sao Kỷ Ninh cũng có nghiên cứu trận pháp. Bạch thúc của hắn lại còn là thần thú 'Bạch Thủy Trạch' nổi tiếng thông minh, có tu vi trận pháp rất cao. Kỷ Ninh cũng thường thảo luận với Bạch thúc nên cũng được chỉ dẫn đôi điều. Khi nào có ý tưởng gì bất chợt là Kỷ Ninh đều nói cho Bạch thúc.
- Đi.
Vù vù! Vù vù!
Hai người lặng lẽ đi giữa đám cỏ dại tiến vào trong ngọn núi. Một gã mặt đen đang khoanh chân ngồi trên giường ngọc với phong thái tiên gia.
Bỗng nhiên gã mặt đen mở mắt ra, trong mắt hiện lên sát khí đáng sợ nhưng rồi thu lại ngay lập tức. Hắn nhìn về cửa đá ở phía xa xa. Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, cửa đá liền trực tiếp mở ầm ầm ra. Bên ngoài có một bóng người nhỏ đang tiến vào, đúng là một tên còm nhom, hắn quỳ xuống:
- Chúc mừng đại vương xuất quan!
- Ừ.
Gã mặt đen hừ một tiếng:
- Gọi phu nhân tới chuẩn bị một bàn ăn ngon cho ta.
- Dạ.
Tên còm nhom cung kính đáp rồi nhanh chóng lui ra. Gã mặt đen rời giường ngọc, bước từ từ trong đại điện, đi ra ngoài cửa đá. Đứng ở bên, cảnh vật hoang vu tới tận chân trời tràn vào đôi mắt đang đầy sát khí của hắn:
- Loài người thường phái ra một đám tới Ngục Sơn Đại Hoang Trạch để giết chóc. Ngục Sơn Đại Hoang Trạch là thiên hạ của yêu tộc chúng ta. Một tên loài người tới là giết một tên, lâu lắm rồi mới có loài người tới chỗ ta đó.
Ngục Sơn Đại Hoang Trạch thật sự rất rộng lớn. Có không ít người tu tiên tới Ngục Sơn Đại Hoang Trạch nhưng chia ra mỗi người một nẻo nên cũng rất thưa thớt. Thỉnh thoảng đại yêu mới gặp phải người tu tiên.
- Ba mươi năm trước, đại yêu loài người kia đã cống hiến cho ta không ít nguyên dịch cùng pháp bảo, pháp bảo cũng bị ta đổi thành nguyên dịch hết. Từng đó nguyên dịch đủ cho ta tu luyện hai trăm năm, thực lực tăng lên rất nhiều.
Gã mặt đen rất mong đợi.
- Không biết tới khi nào thì mới có thêm một tên ngu mò tới đây đây.
Dám chiếm núi xưng vương ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch thì dĩ nhiên hắn cũng đã bố chí không ít trò trong hang ổ của mình để người tu tiên có tới mà không có về!
- Đại vương!
Bỗng nhiên một âm thanh dịu dàng vang lên.
Gã mặt đen nhìn sang.
Chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp mê hoặc đang bưng một khay ngọc, trên đó có chén rượu đầu thú cùng một bầu rượu tròn đẹp đẽ.
- Phu nhân.
Gã mặt đen cười.
- Đại vương tu luyện mấy tháng khổ cực. Ta đã tự mình sản xuất rượu ngon 'Nguyệt Linh Tiên Nhướng'.
Nử tử xinh đẹp áo xanh đi tới. Yêu quái đạt tới Tiên Thiên Sinh Linh thì trí tuệ đã không thua gì loài người. Nữ tử xinh đẹp áo xanh này lại là đại yêu Tử Phủ còn gã mặt đen kia là đại yêu Vạn Tượng.
Đã tu luyện thành yêu thần như vậynên bọn chúng cũng hiểu được thế nào là hưởng thụ, bầu bạn. Tuy ở đây yêu tộc là số một nhưng thế lực thật sự thống lĩnh cả vùng đất vô tận này lại là vương triều Đại Hạ, là vương triều của loài người. Rất nhiều yêu tộc có bản lĩnh lớn đều chỉ làm quan ở vương triều Đại Hạ.
Chính nhờ vậy nên yêu tộc mới có thể tồn tại cho tới tận bây giờ.
Nhưng ngoài trừ tầng cao nhất là hòa bình với bên ngoài còn đâu bình thường yêu tộc tranh đấu khá kịch liệt với loài người. Một bàn thức ăn ngon đủ loại được đưa lên, có thịt, có hoa quả, có rượu ngon.
Gã mặt đen cầm một miếng thịt lên ngoạm một cái rồi lập tức nhíu mày quát ra bên ngoài:
- Đi, tới chỗ sau núi bắt một tên loài người qua đây. Ăn thịt chúng không có thêm lực nhưng thịt người vẫn rất ngon.
- Dạ.
Yêu quái bên ngoài lập tức hô lên.
- Đám loài người kia ăn thịt yêu tộc chúng ta. Thậm chí còn không biết kẻ bản lĩnh lớn nào đã tạo ra loại 'Linh Thú Phù' bắt ép được chúng ta làm nô dịch.
Gã mặt đen lạnh lùng nói:
- Vậy thì yêu tộc ta sẽ ăn thịt loài người lại rồi bắt chúng làm nô dịch cho chúng ta! Đã có Linh Thú Phù thì tại sao không có 'Nô Nhân Phù'?
Nữ tử xinh đẹp áo xanh bưng bầu rượu lên rót rượu cho đại vương:
- Đại vương, nghe nói ở thế giới bên ngoài cũng có yêu tộc bản lĩnh lớn tung hoành tam giới đã sáng tạo ra thứ bắt loài người làm nô dịch. Nhưng dù sao thế giới này cũng thuộc về vương triều Đại Hạ. Làm sao có thể truyền ra thứ ép loài người làm nô dịch đây?
- Phu nhận, thật sự có thứ bắt loài người làm nô dịch sao?
Gã mặt đen nhìn về phía nữ tử xinh đẹp áo xanh.
- Cũng chỉ là truyền thuyết thôi.
Nử tử xinh đẹp lắc đầu.
- Ta chỉ là một yêu quái Tử Phủ nho nhỏ thì làm sao biết chắc được.
Gã mặt đen hừ một tiếng:
- Tới ngày ta thành Yêu Tiên, nhất định sẽ…Không tốt!
Gã mặt đen đứng phắt dậy nhìn ra bên ngoài cửa đá.
- Đại vương?
Nử tử xinh đẹp hơi kinh ngạc.
Sắc mặt gã mặt đen thay đổi, hắn vỗ mạnh một cái xuống bàn. Cái bàn lập tức hóa thành bột mịn. Gã giận dữ hét lên:
- Nếu đã dám đến thì còn không mau thò đầu ra?
- Đại vương, ta đã bắt một em bé tươi non loài người tới rồi.
Bên ngoài truyền tới âm thanh đầy sợ hãi.
- A!
Một tiếng hét thảm vang lên. Sau một tiếng hét sợ hãi đó thì mọi thứ trở nên im bặt.