Trong động phủ, nử tử xinh đẹp cũng biết không ổn, thấp thỏm lo âu nói:
- Đại vương, sao lại thế này? Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Có người tu tiên tới đây sao? Chúng ta đã bố trí đủ loại trận pháp, cấm chế rồi cơ mà! Làm sao mà người tu tiên có thể tới đây được?
Gã mặt đen vẫn đang nhìn chằm chằm ra phía bên ngoài.
- Đúng là cao thủ trận pháp.
Gã mặt đen cắn răng nói.
Hắn đâu biết rằng.
Kỷ Ninh đã vượt qua rất nhiều trận pháp. Thậm chí có những trận pháp còn chưa kích hoạt đã bị vượt qua rồi. Kỷ Ninh cứ thế mà đi xuyên qua, không động tới chút báo động nào. Chỉ có mê trận bảo vệ động phủ cuối cùng là luôn được hoạt động nên Kỷ Ninh không thể không dùng lực phá vỡ nó. Tới tận lúc đó gã mặt đen mới phát hiện ra.
- Đừng khóc, đừng khóc, đợi tí nữa ca ca sẽ giúp ngươi giết mấy con yêu quái to đầu này cho.
Chỉ thấy ba bóng người đã đi tới. Đi đầu là một tên thiếu niên loài người mặc da thú, bên cạnh là một gã thiếu niên mặc áo bào trắng đang bế một đứa nhỏ mặc khố bằng lá cây.
- Oa oa oa oa.
Đứa nhỏ chảy nước mắt lã chã. Cảnh con yêu quái bị chém thành đống máu thịt trong nháy mắt vừa rồi vẫn làm cho nó phải sợ hãi.
Mộc Tử Sóc giận dữ chỉ thẳng vào gã mặt đen:
- Tên yêu quái kia, giờ chết của ngươi tới rồi.
- Ha ha ha, đã lâu không gặp người tu tiên. Dám tới hang ổ của ta cơ à. Hôm nay là ngày giỗ của các ngươi đó.
Trước người gã mặt đen lập tức xuất hiện hai thanh đao cong màu đen, hắn gầm lên đầy giận dữ:
- Đi chết đi.
Uỳnh!
Phía trên điện hiện ra từng ngôi sao lớn. Giữa bầu trời còn có một vầng trăng lơ lửng.
- Giết!
Gã mặt đen mang vẻ mặt dữ tợn.
Mộc Tử Sóc giận dữ hét lên:
- Kỷ Ninh sư huynh, giao cho ta con yêu quái kia.
Mộc Tử Sóc có tâm tính non nớt, lại biết được từ miệng đứa nhỏ là lão yêu kia đã ăn thịt vô số người nên hắn đã sớm tức tới sôi cả bụng rồi.
- Được.
Kỷ Ninh gật đầu đứng ở một bên chuẩn bị nhảy vào sau.
Mộc Tử Sóc gầm lên một tiếng đầy giận dữ, đồng thời hắn cũng tạo ra một bầu trời đầy sao. Giữa bầu trời đó có một vầng trăn và mặt trời treo cao. Mặt trăng mặt trời nhô caovừa thấy cảnh này thì tên đại yêu Vạn Tượng lập tức biến đổi sắc mặt. Có thể tu luyện được pháp tướng như thế thì chắc chắn là người cực kỳ thâm hậu.
- Chết đi.
Mộc Tử Sóc cắn răng nói.
Rầm rầm!
Chỉ thấy trên hai tay Mộc Tử Sóc xuất hiện hai đường sáng đen, vừa buông tay ra một cái là hai đường sáng đen đó đã bay ra. Trên không trung xuất hiện hai con rắn.
Khi hai lực lượng của pháp tướng vừa va chạm mạnh một cái là con đại yêu Vạn Tượng kia đã cảm nhận được sức cùng lực kiệt.
Uỳnh!
Uynh!
Hai con rắn va chạm với hai thanh đao cong của gã mặt đen trên không trung. Uy lực quá to lớn làm cho nữ tử xinh đẹp sợ mất mật, trong nháy mắt đã phải biến thành một con cáo lông trắng để chạy trốn. Nhưng đôi mắt của Mộc Tử Sóc hiện lên vẻ lạnh lẽo rồi hắn điều khiển một con rắn đập đuôi mạnh một cái lên người con cáo lông trắng đang chạy trốn. Xẹt xẹt, con cáo lông trắng lập tức bị đập thành thịt vụn. Kỷ Ninh đứng ở bên xem, thầm gật đầu:
- Sư đệ đang ở thế trên. Không hổ là người mười bốn tuổi đã gia nhập được Hắc Bạch học cung. Thiên tài khôi lỗi đạo. Lợi hại.
Mười bốn tuổi gia nhập Hắc Bạch học cung.
Khi trước lại còn ngộ đạo trước Hắc Bạch Đồ lâu như vậy nếu không phải Kỷ Ninh giấu diếm thì e rằng Mộc Tử Sóc đã trở nên chói lọi lắm rồi. Chẳng qua là vì hắn đi con đường khôi lỗi cho nên sư huynh sư đệ đồng môn vẫn không biết Mộc Tử Sóc có thiên tư yêu nghiệt tới mức nào.
- Ngừng!
Gã mặt đen liền hô lên. Hắn cũng cảm giác được có điều gì đó không bình thường. Khi trước hắn đã từng giết một Vạn Tượng chân nhân loài người. Nhưng mà tại sao tên thiếu niên áo bào trắng nhìn như yếu ớt này lại mạnh tới vậy. Hơn nữa tên thiếu niên mặc da thú đứng bên tạo cho hắn cảm giác còn nguy hiểm hơn nữa.
- Bây giờ hốn hận đã muộn rồi!
Mộc Tử Sóc lạnh lùng nói:
- Sao còn không tới đây hả.
Gã mặt đen cố gắng ra sức. Tuy hắn đã hóa thành nguyên hình nên có nhiều thực lực hơn. Nhưng đây là chiến đấu sống còn mà thứ hắn cần làm bây giờ là kéo dài thời gian.
- Ta đã phá nát tín phù rồi. Tam đệ và Ngũ đệ của ta ở gần đây nhất. Chắc chắn sẽ thi triển độn thuật tới ngay thôi.
Bỗng nhiên trên khuôn mặt đen của gã kia hiện ra một chút vui mừng.
Hắn cảm ứng được ở chân núi, hắn đã bố trí trùng điệp đại trận. Tuy không thể phát hiện được hai người này nhưng hai huynh đệ tốt của hắn vừa tới là hắn đã lập tức phát hiện ra.
- Đợi đấy. Tam đệ, ngũ đệ của ta sẽ đột nhiên tấn công. Phối hợp trong ngoài với tađến lúc đó các ngươi sẽ phải chết.
Gã mặt đen thầm nghĩ, đồng thời dùng hết sức chống cự.
Lúc này Kỷ Ninh đứng bên cũng biến đổi sắc mặt, hừ lạnh một tiếng:
- Tên yêu quái này còn có chi viện nữa!
Gã mặt đen lập tức thầm hãi. Làm sao mà người tu tiên này phát hiện được vậy? Chẳng lẽ người tu tiên đó cũng bày ra trận pháp ở xung quanh cho nên phát hiện được kẻ tới giúp mình sao? Hắn bất chấp rồng lên một tiếng:
- Tam đệ, ngũ đệ, cùng nhau tấn công. Giết hai người tu tiên này!
Mộc Tử Sóc lại càng điên tiết gào lên:
- Còn có hai tên nữa cơ à? Tới hay lắm. Ta đang lo thiếu đầu đại yêu Vạn Tượng đây!
Kỷ Ninh nhìn về phía ngoài cửa đá, trong đôi mắt hiện lên kiếm quang mờ mờ.
Hai bóng người lập tức hóa thành đường sáng nhanh chóng bay về phía động phủ. Hai người này, một người là nam tử mũi ưng, mặc áo màu vàng kim, một người là thanh niên đen gầy. Hai người bọn họ đều ở không xa ngọn núi này. Ngục Sơn Đại Hoang Trạch rất nhiều nguy hiểm, cho dù là đại yêu thì vẫn cần phải giúp đỡ lẫn nhau. Mười tám đại yêu Vạn Tượng ở vùng lân cận đặt một minh ước. Một khi gặp nguy hiểm là lập tức bóp nát tín phù. Mười bảy đại yêu khác sẽ lập tức biết được rồi nhanh chóng tới cứu!
Chính vì mười tám đại yêu Vạn Tượng lập ra lời thề thiên đạo như vậy nên vùng bọn chúng chiếm cứ rất ít khi có chuyện đại yêu bị đánh chết.
- Đại ca bóp nát tín phù. Không biết là gặp phải yêu quái một mình hay là người tu tiên đây!
- Hai chúng ta có thực lực mạnh hơn đại ca. Nếu hai ta mà cùng ra tay thì bất kể là yêu quái hay là người tu tiên đều phải chết hết!
Hai lão yêu truyền âm với nhau.