- Không.
Tuyết Hạt Thiên Thần cười tủm tỉm nói.
- Đại thế giới Trích Tinh chính là do Nữ Oa nương nương mở, trận pháp cấm chế cũng là Nữ Oa nương nương bố trí. Mặc dù là Chân Thần Đạo Tổ, chỉ sợ cũng chỉ có thể dựa vào thực lực cưỡng ép thoát đi! Trước khi ly khai Trích Tinh phủ, đều là chúng ta điều khiển đại trận thế giới mở ra cho bọn họ rời đi, một khi rời đi bọn họ sẽ không cách nào tìm ra được đại thế giới Trích Tinh, dù sao đại thế giới Trích Tinh cũng là thế giới bên trong pháp bảo.
- Điều khiển đại trận chính là ai?
Kỷ Ninh dò hỏi.
- Ta, Nguyên Quang cùng với Tuyết Hạt.
Hồng Tuyết Thiên Thần nói.
- Nguyên Quang đi theo Thần Vương sớm nhất, lại là nghĩa tử của Thần Vương, được Thần Vương tín nhiệm! Ta cùng Tuyết Hạt trước đây cũng từng vì Thần Vương chinh chiến tứ phương, hơn nữa hai ta cũng là hai Thiên Thần có thực lực mạnh nhất dưới trướng Thần Vương, có thể phục chúng Thiên Thần khác. Vì vậy ba người chúng ta khống chế đại trận thế giới.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Ta biết rõ mệnh lênh sư phụ Tam Thọ đạo nhân, là nếu ta chưa trở thành Thiên Thần, như vậy dù chết các ngươi cũng không cần quản, đúng không?
Kỷ Ninh hỏi.
- Đúng.
Hồng Tuyết Thiên Thần gật đầu.
- Các ngươi ở vực Tịch Diệt đã cứu ta rồi.
Kỷ Ninh nói.
- Mặc dù không cứu ngươi, Trích Tinh phủ cũng sẽ rơi vào trong tay chủ nhân thế giới Đoạn Giác, chỉ sợ bọn hắn cưỡng ép luyện hóa Linh Bảo, hơn nữa phát hiện đại thế giới Trích Tinh, đến lúc đó vẫn phải đánh nhau một trận. Đã như vậy, bảy người chúng ta mới đi.
Hồng Tuyết Thiên Thần nói.
- Cũng không phải là toàn bộ vì ngươi.
Kỷ Ninh cười cười:
- Nếu đi ra, chư vị tiền bối, hiện tại Tam Giới đang lâm vào một hồi đại phong ba, không thua gì lúc tràng phong ba lúc thế giới thượng cổ tan vỡ. Ngay cả sư phụ ta cũng từng nói rằng chỉ sợ cả sư phụ cũng có thể bị chết. Ta chỉ là một tiểu gia hỏa thì càng không cần phải nói rồi. Cho nên ta nói thật, ta rất cần các người hỗ trợ. Đương nhiên nếu như không giúp, cũng không có gì.
- Hiện tại Tam Giới đang loạn.
Tuyết Hạt ngay lập tức truyền âm nói.
- Nếu đi ra, vậy thì tạm thời đi theo thiếu chủ a.
- Phụ thân từng có phân phó rồi.
Hài đồng truyền âm.
- Thần Vương chỉ là nhắc nhở, để cho chúng ta dựa vào mà xử lý, hiện tại Tam Giới hỗn loạn, trải qua tôi luyện sẽ thu được chút ít kinh nghiệm, đối với chúng ta thực lực tăng lên cũng mới có lợi.
Lão hói đầu truyền âm nói.
- Hồng Tuyết đại ca, ta nghe lời ngươi.
- Ta cũng vậy.
Liệt Dương, Huyền Nguyệt thì là nhìn xem Hồng Tuyết.
Trong lúc nhất thời mỗi người nhìn về phía Hồng Tuyết, Hồng Tuyết là người đứng đầu trong bọn họ, một là Hồng Tuyết thực lực mạnh nhất, hai cũng là làm việc có thể phục chúng nhất.
Hồng Tuyết trầm tư, nhìn về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh cũng nhìn Hồng Tuyết Thiên Thần.
- Kỷ Ninh.
Hồng Tuyết Thiên Thần nói.
- Hiện giờ hoàn toàn chính xác một hồi đại phong ba muốn bắt đầu, theo như Thần Vương nói tới là hoàn toàn rất không thích hợp. Nhưng nếu như chúng ta đều đi theo ngươi, đối với ngươi mà nói... không có đem chút nào hiệu quả ma luyện. Chúng ta cho ngươi một lời hứa! Trước khi ngươi thành Thiên Thần, ngươi có một lần cơ hội để cho chúng ta ra tay. Bảy người chúng ta sẽ toàn lực ra tay giúp ngươi, Nhưng là.. một lần cơ hội! Một lần cơ hội sử dụng hết, chúng ta tuyệt đối sẽ không giúp ngươi, mặc dù ngươi chết, chúng ta cũng chỉ nhìn xem ngươi chết. Ngươi nếu là chết rồi, chỉ có thể trách thực lực bản thân ngươi không đủ, trách số mệnh ngươi không đủ.
Sáu vị Thiên Thần kia cũng nhìn về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh nở nụ cười:
- Tốt, có thể có một lần hứa hẹn của bảy vị tiền bối, là đủ rồi! Điều này chẳng khác gì Kỷ Ninh ta có thêm một lá bùa hộ mệnh, nếu như vậy trước khi trở thành Thiên Thần mà chết, chỉ có thể trách bản thân thôi.
- Ừ.
Hồng Tuyết Thiên Thần gật gật đầu.
Hài đồng thì nhắc nhở:
- Kỷ Ninh, phải nhanh lên một chút trở thành Thiên Thần.
- Đừng để bọn chúng ta đợi quá lâu.
Cô gái xinh đẹp cũng nói.
- Trích Tinh phủ chúng ta, cần một phủ chủ.
Thiếu niên ôn hòa cũng nhìn Kỷ Ninh, ánh mắt của từng người bọn họ đêu mang vẻ chờ mong.
Xoạt!
Tiếp đó bảy người đều hư không tiêu thất.
Kỷ Ninh thở dài một hơi, hắn cũng không có hy vọng xa vời có thể làm cho bảy vị Thiên Thần một mực đi theo chính mình, có thể được một cái hứa hẹn là đủ rồi. Dù sao tràng phong ba trước mặt... Áp lực vô hình, đã sớm khiến cho Kỷ Ninh cảm thấy được thời khắc uy hiếp sắp đến, tất nhiên hắn sẽ toàn lực làm cho sinh cơ càng lớn hơn.
Ở tràng hạo kiếp trước mặt, hắn muốn sống, càng muốn thân nhân của mình phải còn sống.
...
Sắc trời mờ mờ.
An Thiền thành, Hắc Bạch học cung, Dư Vi đang ở chỗ của mình, một mình yên lặng trầm tư, ở bên cạnh ánh sáng ngọn nến đã được nhen nhóm lên, dưới ánh nến chập chờn, ánh mắt Dư Vi vô cùng phức tạp.
- Không muốn.
- Nên làm như thế nào, sẽ làm như thế đó.
Dư Vi một mình đi ra phòng, ngẩng đầu nhìn nhìn lên khoảng không, sắc trời đã lờ mờ, chân trời ẩn ẩn có thể chứng kiến vầng trăng khuyết đang treo, nàng nhẹ giọng thầm thì:
- Sư đệ, trở về, nhất định phải trở về.
Bỗng nhiên trong lòng Dư Vi có cảm ứng khó hiểu.
Vù.
Phảng phất một trận gió, trong nháy mắt bay đến không trung.
Ở trên không trung.
Một người thiếu niên xuất hiện ở giữa không trung, hắn yên lặng nhìn phía xa, giữa không trung xa xa kia đúng là Dư Vi, giờ phút này trong ánh mắt Dư Vi tràn đầy kinh hỉ, trong mắt không khỏi có lệ quang, trước đó vì trong lòng nàng có linh cảm nên mới lập tức bay lên không trung, phảng phất như liên quan đến vận mệnh từ nơi tối tăm.
Kỷ Ninh nhìn Dư Vi, ánh mắt của nàng khiến cho Kỷ Ninh nghĩ tới Thu Diệp tỷ.
Dư Vi cùng Thu Diệp tỷ có chỗ giống nhau, hai người bọn họ đều coi Kỷ Ninh là sinh mệnh tối trọng yếu nhất đối với các nàng, vì Kỷ Ninh, các nàng đều có thể không để ý tới sinh mạng mình! Ở Thu Diệp tỷ, Kỷ Ninh có thể cảm nhận được. Mà ở Dư Vi, Kỷ Ninh cũng cảm nhận được. Đại hội Tiên Duyên lúc trước đã có thể cảm nhận được, mà bây giờ... Cảm nhận càng thêm mãnh liệt, Kỷ Ninh không biết, lúc Dư Vi độ tâm ma kiếp, trong thế giới Tâm Ma đã cùng hắn sinh sống một chỗ hơn ba nghìn năm.
- Sư tỷ.
Kỷ Ninh mở miệng nói.
Phần lớn những ngọn núi bên trong Hắc Bạch học cung đều có phủ đệ của các đệ tử chính thức.
Trên sơn đạo của một ngọn núi vô danh.