Vầng trăng khuyết treo giữa không trung, ánh trăng mông lung tựa như sa y buông xuống người Kỷ Ninh và Dư Vi, hai người nắm tay nhau như những cặp đôi phàm nhân khác, dạo bước trên sơn đạo.
- Thật tốt quá.
Dư Vi nói khẽ.
- Sao?
Kỷ Ninh nhìn nàng.
Dư Vi liếc nhìn Kỷ Ninh rồi cười, nàng vốn đã như tiên nữ hạ phàm, thực sự là một mỹ nữ tuyệt thế, giờ phút này khi đang hé nụ cười từ tận đáy lòng lại khiến cho Kỷ Ninh không khỏi thất thần, nàng nói:
- Mấy năm nay, trong lòng ta không có lấy một phút giây an bình, luôn luôn hoảng hốt. Bây giờ được nắm tay sư đệ, cảm thấy vô cùng yên ổn, một chút hoảng hốt cũng không còn nữa.
- Là ta lỗ mãng.
Kỷ Ninh hổ thẹn đáp, lần trước đi đối phó với Thiếu Viêm tộc, đúng là bản thân quá tự đại.
- Không thể trách sư đệ, ai ngờ được lại có loại Tiên Thiên Linh Bảo như Trấn Giới tháp, dù sao thì một Thiên Tiên mà có được Tiên Thiên Linh bảo cũng rất hiếm thấy. Mà cho dù có được một kiện Tiên Thiên linh bảo mà lại đúng là loại có thể xé rách không gian truyền tống thì càng ít hơn.
Dư Vi nói.
Kỷ Ninh cười cười:
- Thôi không nói việc đó nữa, sư tỷ, còn chưa chúc mừng nàng thành Thiên Tiên đấy! Nàng so với ta đã nhanh hơn rồi.
- Trở thành Thiên Tiên, mà vẫn sứt đầu mẻ trán như trước.
Dư Vi đá nhẹ một cục đá trên sơn đạo, cục đá bay đi trúng vào một cây đại thụ khiến nó lắc lư rơi xuống một chút tuyết đọng.
- Làm sao vậy?
Kỷ Ninh hỏi.
- Sư đệ ly khai hơn mười tám năm, trong thời gian đó quận An Thiền đã có biến hóa lớn rồi.
Dư Vi nói:
- Ví dụ như hiện tại, An Thiền hầu đã không còn là Bắc Sơn Dận nữa, mà là Bắc Sơn Hắc Hổ.
- Ồ?
Kỷ Ninh nghi hoặc:
- Bắc Sơn Hắc Hổ?
Năm đó hai người Bắc Sơn Dận và Bắc Sơn Hắc Hổ trành giành hầu vị, cuối cùng thì Bắc Sơn Dận là người chiến thắng.
Cho dù lúc Kỷ Ninh từ Phương Thốn Sơn trở về, cùng Thông Hợp Thiên Tiên, Đà Sơn Thiên Tiên kết thành liên minh. An Thiên Bắc Sơn tộc cũng không thay đổi vị trí của Bắc Sơn Dận. Thế nào mà mình mất tích mười tám năm, Bắc Sơn Hắc Hổ lại ngồi vào vị trí đó rồi.
- Bắc Sơn Dận chết rồi.
Dư Vi nói.
- Cái gì, chẳng lẽ bây giờ quận An Thiền lại loạn đến mức ngay cả An Thiên hầu cũng bị ám sát sao?
Kỷ Ninh giật mình.
- Còn loạn hơn sư đệ tưởng nhiều.
Dư Vi nói:
- Bắc Sơn Dận không phải bị ám sát, mà là bị Thông Hợp tiên nhân giết, sỡ dĩ như vậy cũng bởi vì hơn phân nửa cao tầng Bắc Sơn tộc đều đầu phục Vô Gian môn. Lúc bọn hắn nói với Thông Hợp Thiên Tiên nên đầu nhập vào Vô Gian môn thì tất cả bọn hắn, kể cả người âm thầm sai khiến là Bắc Sơn Dận đều bị Thông Hợp Thiên Tiên giết sạch, một tên cũng không để lại.
Kỷ Ninh giật mình:
- Tại sao lại như vậy?
- Sự việc phải nói từ lúc Đà Sơn Thiên Tiên bị bắt.
Dư Vi bắt đầu kể lại, từ lúc nàng và Đà Sơn Thiên Tiên gặp phải phục kích… Thậm chí kể lại rất nhiều tình huống phát sinh trong toàn bộ thế giới Đại Hạ.
Trên đỉnh núi.
Kỷ Ninh và Dư Vi ngồi bên nhau ngắm nhìn cảnh sắc ban đêm.
- Không nghĩ tới Vô Gian môn có thể liều lĩnh như vậy.
Kỷ Ninh nhíu mày.
- Trước đây Vô Gian môn và vương triều Đại Hạ còn khắc chế nhau. Nhưng bây giờ… ám sát nhiều Thiên Tiên như vậy, chẳng lẽ muốn khơi mào chiến tranh sao?
- Không biết nữa?
Dư Vi lắc đầu.
Mười tám năm trước, vương triều Đại Hạ vẫn duy trì vẻ ngoài yên bình, rất hiếm có Thiên Tiên bị chết.
Nhưng hiện tại lại liên tiếp xung đột, rất nhiều Thiên Tiên đã chết! Ngay cả loại sự tình như bắt sống Đà Sơn để bức bách Thông Hợp Thiên Tiên đầu nhập vào cũng làm, có thể thấy sự hung hăng càn quấy thế nào.
- Không thông báo cho Hạ Hoàng sao?
Kỷ Ninh hỏi lại.
- Vô Gian môn đã rất coi trọng Thông Hợp Thiên Tiên, thì hẳn là Hạ Hoàng cũng không dễ dàng bỏ qua Thông Hợp chứ.
- Đương nhiên đã bẩm lên Hạ Hoàng rồi.
Dư Vi nói:
- Hôm nay vừa mới nhận được tin của Hạ Hoàng, Hạ Hoàng phái người đến cho chúng ta biết là trong toàn bộ vương triều Đại Hạ, có rất nhiều Thiên Tiên bị uy hiếp, bị đưa ra tối hậu thư. Rất nhiều người cầu cứu hắn. Hắn đành để cho phần lớn Thiên Tiên chúng ta tự hỗ trợ lẫn nhau.
- Hạ Hoàng bỏ mặc hết thảy mọi việc nơi đây sao?
Kỷ Ninh nhíu mày.
- Nhưng mà thực lực Thông Hợp tiền bối quả thật rất cao, lúc trước Vô Gian môn phái ba mươi sáu tên Thiên Tiên liên thủ với nhau cũng bị hắn đánh tan.
Dư Vi nói:
- Muốn giết chết Thông Hợp Thiên Tiên cũng không phải dễ dàng. Ngược lại thực lực Hắc Bạch học cung chúng ta không bằng Thông Hợp tiền bối, rất có thể phải chịu thiệt.
Kỷ Ninh hiểu Dư Vi đang lo lắng.
Hắc Bạch học cung đứng về một phía với Thông Hợp Thiên Tiên. Vô Gian môn muốn đối phó Thông Hợp, chỉ sợ sẽ tính cả Hắc Bạch học cung vào, dù sao trong Hắc Bạch học cung cũng có hai vị Thiên Tiên.
Giết Thông Hợp Thiên Tiên rất khó.
Nhưng giết Thiên Tiên của Hắc Bạch học cung tương đối dễ dàng hơn. Dư Vi và Điện Tài tiên nhân dù sao cũng mới vừa độ kiếp không được bao lâu, còn xa mới so sánh được với Thông Hợp Thiên Tiên.
- Không phải ta đã về rồi sao?
Kỷ Ninh cười cười.
- Dù sao sư đệ còn chưa có độ kiếp.
Dư Vi lắc đầu:
- Thực lực Vô Gian môn quá mạnh mẽ, chúng ta phải coi chừng.
…
Màn đêm buông xuống.
Trong phủ đệ của Điện Tài tiên nhân.
- Sư phó.
Kỷ Ninh nhìn Điện Tài tiên nhân nói.
- Trở lại là tốt rồi, tốt rồi.
Điện Tài tiên nhân nhìn Kỷ Ninh, thở một hơi dài nhẹ nhõm, lập tức cười nói:
- Ngươi đúng là tên đồ đệ không ra gì, trở lại mà không tới gặp sư phụ trước, chỉ lo đi tìm đạo lữ của ngươi.
Dư Vi ở bên cạnh che miệng cười.
- Sư phụ chớ trách, đệ tử sai rồi.
Kỷ Ninh cũng cười nói.
- Ngồi xuống trước đi, đợi lát nữa Thông Hợp tiền bối đến.
Điện Tài tiên nhân nói.
Không bao lâu sau.
Một gã thanh niên tóc dài mặc áo bào xám đi đến. Kỷ Ninh, Điện Tài tiên nhân, Dư Vi đều đứng dậy.
- Kỷ Ninh trở lại rồi.
Gã thanh niên mỉm cười gật đầu:
- Khi trước nghe nói ngươi giết hai gã Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc, quả nhiên là thống khoái. Có thể vượt qua nghiệp hỏa, lại còn sống sót trở về, biết được việc này e la ai cũng phải bội phục ngươi.
- Tiên bối chớ khen, chỉ là do có chút vận khí tốt mà thôi, nếu không đã chẳng trở về được.
Kỷ Ninh nói.
- Ngồi xuống đi.
Thông Hợp Thiên Tiên nói.
Lúc này bốn người mới chia ra ngồi xuống.
Thông Hợp Thiên Tiên nhìn Kỷ Ninh:
- Chắc hẳn bây giờ ngươi cũng đã biết.