Dư Vi giật mình kêu lên:
- Lợi hại vậy?
Dư Vi nhẹ gật đầu nói:
- Vô Gian môn sẽ thau thảm, nhưng sư đệ, nghe nói Vô Gian môn rất giỏi tình báo, chẳng lẽ Vô Gian môn không biết, không đề phòng sao?
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Với tình báo của bọn họ e rằng đã sớm biết, nhưng đây là dương mưu, ta mang theo tiên dược, nếu bọn họ vây công ta liền thả ra tiên dược càn quét một đống, nếu không đến vây công thì ta dẫn dắt Bắc Minh quân thực lực đủ đánh bại từng tên.
Dư Vi nhẹ gật đầu nói:
- Thật sự là dương mưu, biết rõ có tiên dược nhưng Vô Gian môn không có thuốc giải thì đành bó tay.
Kỷ Ninh than thở:
- Nhân Hoàng thật lợi hại, luyện chế ra tiên dược ghê gớm như vậy.
Rào rào!
Kỷ Ninh lắc hồ lô tửu, còn nghe tiếng nước ào ào.
Kỷ Ninh cười nhìn Dư Vi:
- Đã điều phối thuốc giải xong, hay sư tỷ dùng đầu tiên đi?
Dư Vi tò mò hỏi:
- Không gấp, không biết tiên dược có hình dạng gì?
Kỷ Ninh cười nói:
- Thuốc giải đựng trong bình ngọc màu trắng, tiên dược thì trong bình ngọc đen.
Kỷ Ninh lật tay, một bình ngọc màu đen nằm trong tay hắn.
Dư Vi vươn tay đòi:
- Ồ, cho ta xem.
Kỷ Ninh ngừng một chút, hắn muốn ngăn cản nhưng chỉ nổi lên chút suy nghĩ đó, không thật sự ngăn cản Dư Vi.
Kỷ Ninh dặn dò:
- Sư tỷ cẩn thận chút.
Dư Vi nắm chặt bình ngọc màu đen:
- Ừm!
Thế giới Tử Hà Châu, hóa thân của Dư Vi đang ở trong này.
- Mẫu thân.
Cô bé Minh Nguyệt đang quỳ, mắt to nhìn Dư Vi:
- Hài nhi biết sai rồi, mẫu thân xin với phụ thân được không? Để phụ thân đừng giận nữa, hài nhi thật sự biết lỗi.
Hóa thân Dư Vi đến gần quỳ ngồi bên cạnh nữ nhi, nhẹ nhàng ôm lấy Minh Nguyệt.
Cô bé Minh Nguyệt ngây ra, vui vẻ ngửi mùi hương của mẫu thân:
- Người mẫu thân thơm quá, Minh Nguyệt rất thích.
- Minh Nguyệt . . .
- Dạ?
- Minh Nguyệt phải nghe lời, sau này đừng làm phụ thân tức giận biết không?
- A, lần này hài nhi thật sự biết sai.
- Ừm, ta biết Minh Nguyệt ngoan nhất.
Hóa thân Dư Vi ôm cô bé Minh Nguyệt, nàng bỗng rơi lệ.
Hóa thân Dư Vi ôm nữ nhi:
- Xin lỗi, mẫu thân yêu Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt nhỏ còn rất ngây thơ, cô bé khó hiểu nhìn mẫu thân. Dư Vi nhìn Minh Nguyệt chăm chú như muốn nhớ kỹ nữ nhi dưới đáy lòng.
Sau đó Dư Vi tan biến như khói sương.
Cô bé Minh Nguyệt la lên:
- Mẫu thân?
Trong Bạch Cực quận cảnh thế giới Đại Hạ, bên trong Bát Long Vân thành bay.
Nhà của Kỷ Ninh.
Ngón tay trắnng nõn thuôn dài của Dư Vi cầm bình ngọc màu đen, nàng nhìn Kỷ Ninh.
Còn nhớ lần đầu gặp sư đệ, khi đó Kỷ Ninh mới vào Hắc Bạch học cung, trên Luận Đạo điện hắn liên tục chiến và thắng, chói mắt vô cùng. Lòng Dư Vi dao động, sau đó nàng tự mình đấu với Kỷ Ninh, có lẽ khi đó nàng bản năng muốn để lại chút ấn tượng trong lòng sư đệ.
Còn nhớ lần ở Vu Giang tiên phủ, nàng nhìn Kỷ Ninh và Cửu Liên mỗi người một ngả, nhìn hắn cô độc phiêu bạt.
Trong Minh Nguyệt Sơn Thủy Đồ, nàng cùng sư đệ nhiều lần ra sống vào chết. Nàng hộ pháp cho sư đệ, sư đệ hộ pháp cho nàng, tâm linh càng dựa gần vào nhau, cho đến khi nàng gặp nguy hiểm thì sư đệ đã xông ra ôm chặt nàng. Dư Vi không kiềm nén nỗi lòng nữa, dù nàng thuộc trận doanh Vô Gian môn nhưng nàng đã thề thà chết cũng tuyệt đối không thương tổn sư đệ
Dư Vi về từ chỗ sư phụ Lã tổ, sư đệ cũng trở lại.
Hai người bên nhau.
Đây là ngày hạnh phúc nhất cả đời nàng, dù là kiếp trước hay kiếp này. Nàng và sư đệ hẹn hò dưới trăng, trong lòng có nhau.
Nàng vuốt bụng nhìn sư đệ luyện kiếm, nàng nấu sẵn thức ăn chờ sư đệ trở về . . .
Nữ nhi sinh ra, rốt cuộc cho nữ nhi bình an ra đời. Mặc dù đó là Thần Vương ra lệnh nhưng ít nhất để nàng và sư đệ bên nhau lâu như vậy, còn có con.
Đủ rồi, đoạn ngày hạnh phúc này đã là hạnh phúc nhất trong kiếp trước kiếp này của nàng.
Nhưng nàng có lỗi với sư đệ, với nữ nhi.
Muôn vàn suy nghĩ, bao nhiêu nỗi niềm vụt qua lòng Dư Vi.
Lúc này hóa thân Dư Vi trong thế giới Tử Hà Châu ôm chặt nữ nhi, nước mắt chảy xuống.
Bùm!
Ngón tay trắng nõn thuôn dài bóp nát bình ngọc màu đen.
Tiếng bình ngọc nổ làm Kỷ Ninh tâm tình rất tốt mà như linh hồn nổ tung, hắn khó tin nhìn mảnh nhỏ bình ngọc đen. Sao . . . sao có thể như vậy?
Vù vù vù vù vù!
Thuốc Thần Nông trong bình ngọc màu đen lặng lẽ khuếch tán bốn phương tám hướng.
Kỷ Ninh và Dư Vi trúng chiêu trước, pháp lực tiên gia trong người chớp mắt trở nên nặng trịch không thể điều động.
- Có chuyện gì?
- Cái này . . .
- Trời!
Ngay giây đầu tiên các tán tiên, Thiên Tiên trong quân doanh Bắc Minh cảm giác người mềm nhũn, không thể điều động pháp lực tiên gia. Cảm giác nhẹ nhàng linh động ngày xưa đã không còn, bọn họ gần như phàm nhân.
Thuốc Thần Nông nhanh chóng khuếch tán bốn phương tám hướng, phạm vi lan tỏa của nó là vạn dặm, nguyên Bát Long Vân thành cũng chỉ to được chừng đó.
Một tiếng rống vang vọng Bát Long Vân thành:
- Chết tiệt!
Là giọng của Xích Minh Đạo Tổ.
Pháp lực hùng hồn thổi quét thiên địa ức chế thuốc Thần Nông khuếch tán, làm thuốc không thể lan tỏa nữa. Xích Minh Đạo Tổ ra tay rất nhanh nhưng số lượng Thiên Tiên Tán Tiên gục ngã rất kinh người, không chỉ có một quân doanh Bắc Minh.
Kỷ Ninh không tin được nhìn sư tỷ, linh hồn hắn nổ vang, lòng chấn động.
Đạo tâm của Kỷ Ninh cường đại nhưng có mạnh cỡ nào thì hắn vẫn chìm trong nỗi sợ khó tả.
Dù là tâm ma kiếp đáng sợ cỡ nào cũng không giống cảnh trước mắt khiến Kỷ Ninh tuyệt vọng. Khi cái bình ngọc màu đen bị bóp nát thì trong lòng Kỷ Ninh đã hiểu, nhưng sự thật đó khiến hắn sợ.
Dư Vi nhìn Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh nhìn Dư Vi.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Giờ phút này như đã thành vĩnh hằng.
Kỷ Ninh cảm giác vô tận yêu, vô tận quyến luyến, vô tận không nỡ ẩn chứa trong mắt sư tỷ. Kỷ Ninh cảm giác tình yêu đó mãnh liệt tận xương, thấm sâu trong linh hồn, hắn cũng nhìn thấy áy náy trong mắt Dư Vi.
Dư Vi khẽ nói:
- Xin lỗi.
Dư Vi chỉ nhìn Kỷ Ninh, như muốn khắc ghi hình dáng hắn vào sâu trong linh hồn.
Vèo!
Gió thổi cát bay đi.
Người Dư Vi như tổ hợp từ vô số hạt cát bắt đầu tan vỡ, tựa làn khói nhẹ tan biến. Dư Vi bóp nát bình ngọc màu đen, chọn tự sát, viên Thiên Tiên Kim Đan tan vỡ hoàn toàn.
Như có cơn gió thổi qua, sư tỷ bay trong gió biến mất trong thiên địa.
Kỷ Ninh vươn tay muốn nắm lấy cái gì nhưng không được chi.
Kỷ Ninh đứng ngơ ngác nhìn bàn tay.