Không thể điều động pháp lực?
Thuốc Thần Nông bị bóp nát, ảnh hưởng đại cục chiến tranh?
Chiến tranh giới vực sắp thua?
Kỷ Ninh không suy nghĩ những chuyện này, hắn chỉ nhìn vị trí ban đầu sư tỷ ngồi. Ngay vừa rồi sư tỷ ngồi bên cạnh, còn chuẩn bị tiên rượu cho hắn, cười nhìn hắn, tựa như nhiều lần hắn chiến đấu trở về sư tỷ cũng cười nhìn hắn như vậy.
Nhưng . . . không còn nữa!
Như mặt chữ, người đã mất, biến mất, trên đời như chưa từng có Dư Vi.
- Hồn phi phách tán? Mất rồi.
Kỷ Ninh thì thào:
- Không còn nữa, sư tỷ không còn, vĩnh viễn không còn. Tại sao lại thế? Sao có thể như vậy? Phụ thân, mẫu thân không còn tại, sư cũng mất.
Kỷ Ninh ngồi đờ đẫn như chẳng còn linh hồn, hắn ngơ ngác nhìn vị trí sư tỷ ngồi. Ngay vừa rồi sư tỷ còn ngồi đó cười với hắn, nụ cười của sư tỷ từng khiến Kỷ Ninh cảm thấy ấm áp hạnh phúc nhất.
Bùm!
Một người đột nhiên xuất hiện, là Xích Minh Đạo Tổ mang theo vẻ tức giận.
Kỷ Ninh ngồi ở nơi từng ngắm sư tỷ, hắn ngơ ngác nhìn vị trí sư tỷ từng ngồi.
Xích Minh Đạo Tổ nhìn tiên nhưỡng, dụng cụ trên bàn, bình màu đen đã vỡ, lại ngó Kỷ Ninh đờ đẫn. Ánh mắt của Kỷ Ninh làm Xích Minh Đạo Tổ lắc đầu.
Xích Minh Đạo Tổ vung tay áo:
- Ài.
Xích Minh Đạo Tổ mới ra khỏi nhà của Kỷ Ninh thì đụng phải Hạ Hoàng:
- Sư tôn.
Bát Long Vân thành dù sao là báu vật của Hạ Hoàng, gã phát hiện chuyện này chỉ chậm hơn Xích Minh Đạo Tổ.
Hạ Hoàng dồn dập kêu lên:
- Sư tôn!
- Thua, thua rồi.
Xích Minh Đạo Tổ lắc đầu thở dài:
- Xích Minh giới vực ta tử thương vô số trong chiến tranh giới vực lần này, vốn tưởng rằng được Nhân Hoàng Thần Nông thị trợ giúp thì sẽ thắng một trận. Không ngờ Dư Vi đạo lữ của Kỷ Ninh là đồ đệ của Lữ Đồng Tân vậy mà là gian tế Vô Gian môn xếp vào, khiến chúng ta thất bại trong gang tấc!
Hạ Hoàng vội nói:
- Chẳng phải chúng ta còn có một phần thuốc Thần Nông sao?
- Vô dụng.
Xích Minh Đạo Tổ khẽ thở dài:
- Như Thiên Thần Khôi Lỗi của Vô Gian môn có một trăm Thiên Tiên mới khống chế được. Đạo Tổ Khôi Lỗi thì chỉ một Thuần Dương Chân Tiên điều khiển. Nhưng trong Đạo Tổ Khôi Lỗi chứa trận đồ hạch tâm có thể chuyển hóa lực lượng hỗn độn nguyên thạch thành lực lượng hỗn độn, khiến Đạo Tổ Khôi Lỗi có sức mạnh vô cùng lớn. Trong Đạo Tổ Khôi Lỗi có nhiều lớp phòng ngự, dù là ta tự mình ra tay, công kích bằng tâm thức hay thủ đoạn khác cũng không thể xâm nhập. Thuốc Thần Nông cũng không cách nào thấm vào Đạo Tổ Khôi Lỗi.
Xích Minh Đạo Tổ bất đắc dĩ nói:
- Giờ phần của Kỷ Ninh đã mất, chỉ còn lại một phần thuốc Thần Nông cuối cùng. Đạo Tổ Khôi Lỗi của Vô Gian môn sẽ đặc biệt chú ý, Đạo Tổ Khôi Lỗi mà ra tay là chúng ta không thể bảo vệ phần thuốc Thần Nông này được.
Hạ Hoàng hỏi:
- Không lẽ một phần thuốc Thần Nông không thể chia ra hai phần nhỏ sao?
- Ngươi nghĩ nó là cái gì? Nó là dược tề hoàn chỉnh không thể tách rời, vì hoàn chỉnh nên mới có uy năng như vậy.
Xích Minh Đạo Tổ lắc đầu nói:
- Nếu như có thể tách ra thì ta đã chia ra mấy chục, trăm phần rồi.
Hạ Hoàng không cam lòng sốt ruột hỏi:
- Không có cách nào khác sao?
Thật sự không cam lòng.
Hạ Hoàng thống lĩnh thế giới Đại Hạ tốn bao nhiêu công sức vào nó, mạch Hạ Mang thị của gã, quê hương của gã cứ mất đi vậy sao?
Xích Minh Đạo Tổ lắc đầu nói:
- Hết cách rồi, đành tìm Nhân Hoàng Thần Nông thị xem thử bọn họ có cách gì không, nhưng Nhân Hoàng đã làm đủ nhiều. Ài, bên Kỷ Ninh còn thuốc giải, ngươi hãy rải thuốc giải cứu nhóm Thuần Dương Chân Tiên, Thiên Tiên trước đi.
- Vâng!
Hạ Hoàng gật đầu sau đó vội nói:
- Xin sư tôn đừng giận chó đánh mèo Kỷ Ninh, ta nhìn qua cửa phòng thấy hắn đã bị đả kích ngu người. Không ngờ đạo lữ của hắn là gian tế Vô Gian môn xếp vào, việc này đả kích Kỷ Ninh rất lớn. Đạo lữ mình yêu nhất lại là gian tế, là kẻ thù, ài.
- Tất nhiên ta sẽ không giận chó đánh mèo, Dư Vi là gian tế nhưng Kỷ Ninh là chiến tướng phe chúng ta.
Xích Minh Đạo Tổ quay đầu nhìn Kỷ Ninh qua cửa phòng, nói:
- Chỉ hy vọng Kỷ Ninh đừng bị đả kích quá sâu. Tuyết Vũ bị người mình thích nhất giết, Kỷ Ninh dù không chết nhưng nỗi đau này không thua kém gì. Ngươi cũng hỗ trợ đi, đừng để người khác giận cá chém thớt Kỷ Ninh, dù sao hắn tu luyện thời gian rất ngắn.
Hạ Hoàng cung kính nói:
- Vâng!
Rất nhanh đám Thiên Thần Chân Tiên trong Bát Long Vân thành đều biết chuyện.
- Cái gì? Dư Vi là gian tế?
- Hại nhiều Tiên Nhân như vậy!
- Bắc Minh đạo hữu thảm quá, đạo lữ mình yêu nhất là gian tế của địch.
- Kỷ Ninh thật ngu, vào phút then chốt thế này. Thuốc Thần Nông quý giá biết bao, thật sơ sẩy.
Nhiều người không cam lòng, một số giận lây Kỷ Ninh, nhưng nhiều người cảm thấy hắn đáng thương.
Hạ Hoàng ngăn cản nhiều người đến thăm:
- Mọi người tốt nhất đừng đi quấy rầy Kỷ Ninh.
Chỉ số ít người quen thân với Kỷ Ninh là đến thăm.
Đông Diên Chân Tiên đứng ngoài cửa nhìn.
- Không ngờ chuyện này xảy ra trên người hắn.
Đông Diên Chân Tiên khẽ cảm khái:
- Nhưng theo ta biết bình thường lúc gian tế Vô Gian môn bị lộ thân phận sẽ rất điên cuồng, không chút nương tình, Dư Vi lại không giết Kỷ Ninh.
Hạ Hoàng gật đầu nói:
- Dù nói sao thì Dư Vi đã chết, Kỷ Ninh sẽ càng hận Vô Gian môn. Vô Gian môn thật là kỳ cục, không có chút điểm giới hạn, thật đáng chết!
Giữa không trung thế giới Đại Hạ.
Một người mặc áo xanh cõng tiên kiếm nhìn Bát Long Vân thành từ xa, trong mắt đầy bi thương.
Người đó khẽ thở dài:
- Đứa ngốc, cứ luôn ẩn giấu không nói, tuy ta phát hiện nàng che giấu điều gì nhưng không ngờ thật sự là gian tế của Vô Gian môn. Tuy nhiên tính của nàng không xấu.
Mắt Lữ Đồng Tân đầy bi thương:
- Ít ra nhiều năm qua Kỷ Ninh tin tưởng nàng như vậy, nàng có thể sớm giết hắn. Cuối cùng nàng chỉ hủy bình ngọc màu đen chứ không tổn thương Kỷ Ninh. Hồn phi phách tán? Thà hồn phi phách tán chứ không muốn hồn phách trở về Vô Gian môn?
Lữ Đồng Tân lắc đầu.
Thần Vương Vô Gian môn có thể cưỡng ép lấy đi hồn phách người bị khống chế, nhưng Dư Vi lựa chọn hồn phi phách tán.
- Nàng bóp nát bình ngọc màu đen có lẽ vì báo ơn. Sớm nghe nói nhiều gian tế Vô Gian môn cực kỳ cuồng nhiệt tôn kính Thần Vương, thà chết vì y. Không uổng là đệ tử của Tâm ma Chi Chủ, rất giỏi khống chế lòng người. Đứa ngốc này hủy đi bình ngọc màu đen để báo ơn Thần Vương, tự sát vì không muốn làm Kỷ Ninh bị vướng bận?