- Không được.
Đông Hà Phi Vân cũng lắc đầu.
- Không cần?
Điều này làm Đông Hà Bạch Tuyết nghi hoặc nhìn về phía huynh trưởng của mình. Đông Hà Phi Vân nhìn nàng một cái làm Đông Hà Bạch Tuyết cũng không dám nói gì thêm.
- Một khi đã như vậy thì ta cũng không ép.
Bắc Hà Trú cũng hiểu ra, cười nói:
- Vậy ta đi trước đây.
Vừa dứt lời. Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Năm đường sáng lập tức bay về một hướng, nhanh như tia chớp. Năm đường sáng này chính là năm tên Vạn Tượng chân nhân trong một trăm người muốn gia nhập Ứng Long Vệ lần này. Chỉ thấy bên ngoài thân từng tên Vạn Tượng chân nhân toát ra ánh sáng màu tro. Bắc Hà Trú đứng trên Thuyền cũng tỏa ra tầng sáng tro.
Tổng cộng có sáu người!
Luồng sáng tro phối hợp với nhau bao phủ khắp trời đất.
- Tỏa Không đại trận!
Đông Hà Phi Vân, Đông Hà Bạch Tuyết đều giật mình.
- Các ngươi. Các ngươi.
Đông Hà Phi Vân tái mét mặt nhìn sáu tên tu tiên xung quanh.
- Tuyết Long Sơn Đông Nhất, Thiên Xuyên Tông Từ Mãn Tuyền, Liệt Thiên kiếm phái Bắc Hà Trúc ác ngươi đã chuẩn bị Tỏa Không đại trận từ trước.
Bình thường chỉ có Tử Phủ tu sĩ mới dùng Tiểu Na Di đạo phù, còn Vạn Tượng chân nhân sẽ chẳng dùng.
Bởi vì đa phần Vạn Tượng chân nhân đều sẽ chuẩn bị Tỏa Không đại trận. Chỉ cần bày ra là không ai có thể di chuyển khỏi phạm vi của Tỏa Không đại trận.
- Bốn Vạn Tượng viên mãn, hai Vạn Tượng hậu kỳ.
Đông Hà Phi Vân và Đông Hà Bạch Tuyết nhìn nhau. Trong mắt hiện lên vẻ quyết đoán.
- Giết chết bọn chúng.
Trong mắt Bắc Hà Trú hiện lên sự lạnh lùng.
- Giết!
Đông Hà Phi Vân, Đông Hà Bạch Tuyết cũng điên cuồng không kém.
- Đông Hà Phi Vân ta nhất định sẽ báo thù! Nhất định sẽ báo thù! ! !
Một tiếng kêu thê lương đầy oán hận vang vọng. Ở xa xa, người vừa thoát khỏi Tỏa Không đại trận mang đầy máu me, gãy một cánh tay là Đông Hà Phi Vân sử dụng Tiểu Na Di đạo phù biến mất. Còn muội muội của hắn thì dĩ nhiên đã chết. Dù sao huynh muội bọn họ đối mặt không phải là đại yêu Vạn Tượng không có truyền thừa đầy đủ mà là một đám tinh anh Vạn Tượng chân nhân xuất thân từ môn phái, bộ tộc giống bọn họ!
Bốn Vạn Tượng viên mãn, hai Vạn Tượng hậu kỳ. Một khi phối hợp thì sẽ chắc chắn nghiền nát huynh muội bọn họ.
- Lại để tên Đông Hà Phi Vân kia chạy thoát.
Bắc Hà Trú lắc đầu.
- Coi như hắn còn may.
Năm người khác cũng bay lại chiến thuyền. Bắc Hà Trú cầm túi trữ vật của Đông Hà Bạch Tuyết đã chết lên điều tra.
- Thế nào?
Những người khác hỏi.
- Tạm được, một cái thi thể đại yêu Vạn Tượng.
Bắc Hà Trú đưa túi trữ vật cho người bên cạnh để từng người cùng điều tra. Tuy sáu người bọn chúng đã lập ra lời thề thiên đạo để phối hợp giết người cướp của. Nhưng chiến lợi phẩm thì vẫn phải để từng người cùng xem. Bắc Hà Trú cười:
- Ba tháng. Chắc chắn sẽ dễ dàng gom đủ sáu thi thể đại yêu Vạn Tượng thôi.
- Đúng.
Đông Nhất mặc áo dài màu vàng kim cũng mỉm cười gật đầu.
- Trong đám người tu tiên đi giết đại yêu Vạn Tượng này e là có không ít người ở gần nơi đóng quân của Ứng Long Vệ. Chúng ta cứ tuần tra quanh chỗ nàychắc chắn sẽ gặp không ít người. Gặp một cái là giết luôn.
- Cứ tiếp tục làm thế đi.
Mỗi người trong nhóm này đều tràn đầy mong chờ.
Giết người tu tiên chẳng những có được thi thể đại yêu Vạn Tượng mà còn có được cả đủ loại pháp bảotrên người đó nữa. Chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều việc đi giết đại yêu Vạn Tượng.
*****
- Đông Hà Phi Vân ta thề. Nhất định phải giết bọn chúng.
Đông Hà Phi Vân đầy máu me xuất hiện giữa không trung. Trong mắt của hắn đầy hận thù.
- Bắc Hà Trú, Từ Mãn Tuyền, Đông Nhất.
Những cái tên đó! Đông Hà Phi Vân nghiến răng nghiến lợi nhắc từng cái, giống như muốn khắc sâu vào trong linh hồn của chính mình.
- Tiểu muội.
- Tiểu muội.
Đông Hà Phi Vân lã chã nước mắt. Đã sớm biết con đường tu tiên cực kỳ nguy hiểm, nhưng nào ngờ mới lần đầu tiên ra ngoài Lưu lạc đã làm muội muội chết. Điều này biến sự hăng hái mong chờ khi trước của Đông Hà Phi Vân thành nỗi đau khổ hận thù vô tận.
Hắn cũng biết. Thông thường các vị bề trên ở môn phái cũng sẽ không nhúng tay vào việc giết chóc của đám Vạn Tượng chân nhân. Trừ khi xuất hiện chuyện Nguyên Thần đạo nhân 'ỷ lớn hiếp nhỏ' giải quyết Vạn Tượng chân nhân thì sư phụ, bậc trưởng bối mới ra tay.
Chỉ cần là chiến đấu cùng cấp độ, nếu chết thì chỉ có thể trách tài không bằng người mà thôi! Đương nhiên nếu người chết là thế hệ sau của một nhân vật lợi hại. Ví dụ như đồ đệ duy nhất của họ thì nhân vật lợi hại đó sẽ điên cuồng không làm theo bất kỳ quy tắc nào mà báo thù!
*****
Kỷ Ninh cùng Mộc Tử Sóc cưới chiến Thuyền bay thẳng tới nơi đóng quân của Ứng Long Vệ.
- Kỷ Ninh sư huynh.
Mộc Tử Sóc nhìn những người vẫn đang thấp thỏm lo âu kia, khẽ nói:
- Bọn họ vẫn còn đang sợ hãi bất an. Cho dù lúc nàybọn họ không sợ chúng ta như trước nữa. Nhưng cũng chỉ có những đứa nhỏ kia là còn bạo dạn một chút.
- Bọn họ bị làm nô dịch quá lâu.
Kỷ ninh lắc đầu.
- Nô tính đã thấm sâu trong người. Rất khó để thay đổi. Nhưng những đứa bé kia thì lại còn chút hi vọng.
Mộc Tử Sóc nhìn về phía đứa bé được cứu đầu tiên, mỉm cười. Mẹ của nó là một nữ nhân cực kỳ bẩn thỉu đang kéo tay nó. Nhưng đứa bé thì lại chẳng sợ hãi tí nào, nhìn về phía Mộc Tử Sóc.
- Em bé. Ta còn chưa biết tên của ngươi đó.
Mộc Tử Sóc nói.
- Tên của ta là Thiết Oa.
Đứa nhỏ ngẩng đầu nói:
- Hai vị tiên nhân. Tên của các người là gì vậy?
Mộc Tử Sóc nở nụ cười:
- Tên ta là Mộc Tử Sóc, còn vị này là sư huynh của ta. Tên là Kỷ Ninh.
- Mộc Tử Sóc, Kỷ Ninh.
Đứa nhỏ lẩm bẩm như muốn Nhớ kỹ hai cái tên này.
Kỷ Ninh cũng mỉm cười đi tới.
- Thiết Oa thật thông minh.
Ngay khi hai người Kỷ Ninh đang nói chuyện phiếm với đứa nhỏ thì ở xa xa đang có một con thuyền chiến tới gần.
- Nhìn kia, chiến thuyền đầu rồng kia.
Bắc Hà Trú chỉ về phía xa xa nói:
- Nếu ta nhớ không sai thì chiến thuyền đầu rồng kia là của một gã tên là 'Mộc Tử Sóc' đệ tử Hắc Bạch học cung thi triển ra. Rất có thể trên thuyền có hai người là Mộc Tử Sóc và sư huynh của hắn.
- Hắc Bạch học cung?
- Mỗi người ở Hắc Bạch học cung đều là thiên tài tuyệt thế đó. Không dễ động vào đâu.
- Muốn ra tay không?