Kỷ Ninh tin tưởng đối phương gầm rống mấy tiếng rồi sẽ bất đắc dĩ rời đi.
Thị giả chạy về cạnh hoàng tử:
- Điện hạ.
Hoàng tử tức giận hỏi:
- Có chuyện gì?
Thị giả bất đắc dĩ nói:
- Tiểu tử áo trắng như cục đá cứng ngắc, không thèm để ý đến ta.
Hoàng tử điện hạ nét mặt sa sầm nói:
- Thật là tìm cái chết, ra tay đánh văng ra ngoài.
Thị giả vội nói:
- Không được! Chỗ này là Xung Vân sơn, nơi tham ngộ kiếm pháp Đạo Tổ, nếu đánh nhau sẽ ảnh hưởng nhiều tu tiên giả, đại yêu ngộ đạo. Các tu tiên giả, đại yêu sẻất tức giận, chúng ta chọc phải một người thì không sao, nhưng đừng chọc giận tất cả tu tiên giả, yêu quái.
Hoàng tử điện hạ nhíu mày nói:
- Ta chỉ nói đánh đuổi chứ không bảo chém giết. Nếu thật sự chìm đắm trong ngộ đạo sẽ không vì bên ngoài có đánh nhau mà tỉnh lại. Những người bị tỉnh lại tức là không thật sự chìm trong tham ngộ. lúc đánh nhau thì bày một trận pháp nhỏ xung quanh phòng ngừa đụng vào người ngoài là xong.
Hoàng tử điện hạ ra lệnh:
- Ba người hãy đi đi.
Thị giả và hai thống lĩnh hộ vệ nhìn nhau, đáp:
- Tuân lệnh!
Ba người đến gần Kỷ Ninh.
Ong ong ong ong ong!
Một quả cầu màu đỏ lơ lửng trước ngực thị giả, xung quanh dựng lên bình chướng lửa đỏ bao quanh hắn.
Thị giả quát to, thanh âm như sấm vang bên tai Kỷ Ninh:
- Vị đạo hữu này!
Kỷ Ninh mở mắt ra liếc ba người.
Thị giả quát:
- Hãy mau rời đi, nhường vị trí ngươi đang ngồi nếu không đừng trách chúng ta vô tình!
Hai thống lĩnh hộ vệ phát ra khí thế ngập trời. Một số tu tiên giả, yêu quái ngộ đạo ngay bên cạnh đều chú ý tới chỗ này, họ ngừng ngộ đạo tò mò hóng chuyện.
- Thú vị.
- Hiếm khi có tranh đấu dưới Xung Vân sơn.
- Ba người kia hơi cuồng, nếu người ta nhường chỗ thì thôi, người ta không chịu nhường mà bọn họ định mạnh bạo. Dù muốn đánh cũng nên chờ người ngộ đạo kia rời khỏi Xung Vân sơn rồi đánh không muộn.
Một số tu tiên giả, yêu quái xì xầm bàn tán.
Viò chút chuyện mà giết nhau là chuyện thường thấy trong tu tiên giả, nhưng ít ai đánh nhau ở Xung Vân sơn.
Ta bắt ngươi nhường, không chịu nhường? Vậy chờ khi ngươi rời khỏi Xung Vân sơn đừng trách ta vô tình!
Nên bình thường cảm thấy thực lực không bằng người ta sẽ nhanh chóng nhường chỗ.
Hai thống lĩnh hộ vệ quát:
- Mau rời đi!
- Biến!
Bọn họ có lai lịch phi phàm, không quan tâm một Nguyên Thần Đạo Nhân bình thường.
Mắt Kỷ Ninh lóe tia sáng lạnh:
- Ồn ào.
Sóng khí vô hình đánh vào ba Nguyên Thần Đạo Nhân. Hai thống lĩnh hộ vệ, thị giả đang định đánh người chợt cảm giác lực lượng ngập trời ập đến, họ bay lên. Đặc biệt thống lĩnh hộ vệ đã mắng chữ biến thì rớt xuống đất, gào rú thảm thiết.
Thống lĩnh hộ vệ đau đớn hãi hùng hét lên:
- A a a! Tử Phủ của ta . . . Tử Phủ của ta . . .!
Thống lĩnh hộ vệ mập và thị giả cũng rớt xuống đất, hai người lăn lóc bò dậy nhìn đồng bạn bên cạnh.
- Tử . . . Tử Phủ của hắn bị phế.
- Phế rồi?
Hai người rất hĩ hùng.
Mới đối mặt ba người đã văng ra, một người bị phế. Mặc dù bọn họ có bối cảnh lai lịch rất ghê gớm nhưng lúc trước không chịu chọc vào tán tiên địa tiên cũng vì lý do này. Bối cảnh ghê gớm tới đâu nhưng cứu viện cần thời gian, nếu bị tán tiên địa tiên diệt rồi thì rất oan. Họ chuyên môn tìm tiểu tử áo trắng thoạt trông dễ ăn hiếp cũng vì vậy.
Hộ vệ mập lẩm bẩm:
- Đụng phải chông rồi, còn là chông đinh.
Hoàng tử tức giận quát:
- Nói nhảm cái khỉ gì!?
Hộ vệ mập sợ hãi im mồm, thầm mừng vì may nhờ đồng bạn bình thường nói chuyện gay gắt nên giờ xui xẻo.
Thị giả nói nhanh:
- Điện hạ, người này quá giỏi.
Mắt hoàng tử hung tợn nhìn chằm chằm Kỷ Ninh ở phía xa:
- Dám phế bỏ người của ta?
Quan trọng nhất là đám tu tiên giả, yêu quái dưới Xung Vân sơn có hơn một nửa đầy hứng thú nhìn chuyện này. Dù sao bọn họ không phải Kỷ Ninh, hắn có thể hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện suốt một, hai thai, còn đám này thực lực yếu xìu, kiếm pháp Đạo Tổ quá cao sâu với bọn họ, tham ngộ một lúc rồi phải ngừng giữa chừng.
Bị đám tu tiên giả vây xem chọc giận hoàng tử điên lên, gã giận cá chém thớt Kỷ Ninh.
Hoàng tử trực tiếp đi qua:
- Vị đạo hữu này.
Thị giả, thống lĩnh mập, một số hộ vệ đi theo.
Giọng hoàng tử sang sảng chất chứa tức giận:
- Ngươi ra tay cũng gắt thật.
Kỷ Ninh vẫn nhắm mắt làm lơ. Hoàng tử không dám đến gần, gã đã thấy Kỷ Ninh ra tay, gã mới chỉ là Nguyên Thần tiền kỳ, sao đánh lại hắn được.
Hoàng tử hét to một tiếng:
- Năm vị sư đệ.
Vù vù vù vù vù!
Năm bóng người từ bên trên Xung Vân sơn bay xuống, hơi thở mạnh mẽ, đều là đẳng cấp tán tiên.
- Năm tán tiên!
Năm tán tiên của Kiếm môn trông chừng Xung Vân sơn!
- Thanh niên này kêu năm tán tiên là sư đệ? Chẳng lẽ thanh niên này cũng thuộc Kiếm Môn? Nhưng xem tuổi tác thì năm tán tiên phải lớn hơn nhiều.
- Đoán gì nữa, dám kêu năm tán tiên là sư đệ thì thanh niên chắc là đệ tử chính thức của Kiếm Môn.
- Ta biết hắn, đó là tam hoàng tử của Đông Loan vương triều, bái Tam Hạt Thiên Tiên làm sư.
- Hóa ra là vậy, người áo trắng thảm rồi. Chọc vào đệ tử chính thức của Kiếm Môn, toi đời.
- Người áo trắng thật là không biết tiến lùi, đối phương dám ngông trong Xung Vân sơn thì chắc có chỗ dựa, phải biết cẩn thận chút chứ. Giờ thì tiêu, chọc phải địa địch.
Các tiếng bàn tán xôn xao vang lên.
Năm tán tiên từ trên trời đám xuống. Các tu tiên giả, yêu quái dạt ra, bọn họ không dám chọc vào Kiếm Môn.
Năm tán tiên khách sáo hành lễ với hoàng tử.
- Đông Cát sư huynh.
- Kính chào Đông Cát sư huynh!
Năm tán tiên bay xuống đều sống hơn mười vạn năm, giờ khách sáo chào hoàng tử. Bọn họ đều là đệ tử của Kiếm Môn nhưng chỉ là đệ tử vòng ngoài nên được xếp việc giữ trật tự, giữ phong cảnh quanh Xung Vân sơn xinh đẹp, nói đơn giản là trông cửa. Vị hoàng tử điện hạ này là đệ tử chính thức.
Hoàng tử điện hạ Đông Cát lật tay lấy ra một tấm kim bài bên trên có chữ kiếm, quát:
- Tiểu tử áo trắng bất kính với Kiếm Môn ta, còn phế một Nguyên Thần Đạo Nhân dưới trướng của ta. Xin năm vị sư huynh trực tiếp bắt hắn vào lao ngục Kiếm Môn!
Rộ lên tiếng bàn tán.
- Thật sự là đệ tử của Kiếm Môn!
- Là đệ tử chính thức!
- Nhìn kim bài kìia.
- Nghe nói Kiếm Môn là môn phái rất lợi hại trong toàn tam giới, thủy tổ của Kiếm Môn là Phù Cư Đạo Tổ.