- Thanh Thạch, khấn đầu lạy tỷ tỷ người đi.
Kỷ Ninh nhỏ giọng nói với Thanh Thạch.
- Vâng.
Đứa nhỏ Thanh Thạch liền quỳ xuống dập đầu liên tiếp ba cái.
Kỷ Ninh hướng tới mọi người xung qnanh, phất tay nói:
- Các người lui ra đi.
- Vâng công tử.
Tất cả mọi người bao gồm cả Thu Diệp đều rút lui, cả Thanh Thạch cũng bị Hắc Nha dẫn theo nhanh chóng lui xuống. Lúc này cả khu vực này chỉ còn mỗi mình Kỷ Ninh lặng yên đứng đó.
- Ngươi theo ta cũng khá lâu rồi.
Kỷ Ninh lấy rượu trong ống trúc ra uống nói:
- Hôm nay, công tử sẽ tâm sự với người thật nhiều, sau hôm nay ta sợ rằng sẽ rất bận rộn, chắc không thể thường xuyên tới thăm ngươi được nữa.
Đảo mắt hơn nửa canh giờ đã trôi qua, mà Kỷ Ninh vẫn đang uống rượu trái cây và trò chuyện với Xuân Thảo trước phần mộ của nàng.
Kỷ Ninh bỗng nhiên nhíu mày, hắn là tồn tại giống như Thần Ma, nên cảm ứng rất linh mẫn, dễ dàng nhận thấy từng đợt chấn động rất nhỏ trên mặt đất.
- Hẳn là hơn ngàn chiến sĩ! Cách đây khoảng hai mươi dặm. Sao lại có mấy ngàn chiến sĩ ở cách đây hơn hai mươi dặm được? Chặng lẽ có bộ lạc nào đó muốn tấn công bộ lạc của Hắc Nha?
Đối với việc những bộ lạc tấn công lẫn nhau, thông thường Kỷ Ninh sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
- Hắc Nha xuất thân là một thường nhân, là người rất khéo léo trong quan hệ.
Kỷ Ninh nghi hoặc nghĩ.
- Hắn từ khi xây dựng bộ lạc Hắc Nha, còn chưa từng có bộ lạc nào tấn công qua. Như thế nào lần này lại có một bộ lạc khác tấn công? Hơn nữa lại hơn mấy ngàn chiến sĩ?
- Phải đi xem mới được.
Lúc này Kỷ Ninh liền đứng dậy.
Mặc kệ là vì Xuân Thảo hay Thanh Thạch, hắn đều không thể mặc kệ làm ngơ được.
Kỷ tộc đối với việc này luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng một khi nhúng tay vào thì chắc chặn các bộ lạc dưới trướng phải nghe theo.
Kỷ Ninh chạy như bay xuyên qua bộ lạc, một đường chạy thằng đến cổng chính.
- Công tử.
Mạc Ô, Thu Diệp lúc này cũng đã đuổi theo kịp.
- Công tử.
Hắc Nha cũng mang theo mấy tộc nhân tiến lại, Kỷ Ninh liền quát lớn:
- Các đây hơn hai mươi dặm, có khỏang mấy ngàn chiến sĩ đang tiến vào đây, bộ lạc Hắc Nha các người mau chóng chuẩn bị chiến đấu.
Hắc Nha liền thất kinh:
- Mấy ngàn chiến sĩ ? Không có khà năng, có bao nhiên bộ lạc có thể xuất động mấy ngàn chiên sĩ chứ? Những bộ lạc lớn như vậy căn bản là không thèm để mắt bộ lạc Hặc Nha chúng ta. Toàn thể già trẻ lớn bé trong bộ lạc cũng chi khoảng một ngàn người, làm sao có thể khiến bọn họ xuất trận lớn như vậy!
- Ta nói chính là như vậy!
Kỷ Ninh liếc mắt nhìn hắn, không thêm nói thêm lời nào nữa.
- Dạ.
Hắc Nha tự nhiên không dại dột hỏi thêm cái gì nữa hắn liền hô lớn:
- Mọi người mau lên, có địch nhân tấn công mau mau tập hợp.
- Ông!!
Tiếng tù và trầm thấp vang lên, truyền khắp cả bộ lạc Hắc Nha, toàn bộ trai tráng lão già, đàn bà con gái đến cầm lấy vũ khí lên còn toàn bộ trẻ em đều được cho chui vào chỗ trú ẩn.
Ở cổng chính, Kỷ Ninh đang đứng nhìn về phía xa xa, toàn thể tộc nhân bộ lạc Hắc Nha ai cũng nắm chặt vũ khí của mình, nín thở chờ đợi.
Dần...dần
Bọn họ có thể cảm ứng được từng tiếng bước chân, dù sao cũng là mấy ngàn chiến sĩ, làm sao có thể không phát ra âm thanh? Điều này trực tiếp làm cho đám người Hắc Nha càng thêm hoảng sợ, phải biết rằng lúc này Kỷ Ninh đã phán định được đại khái nhân số kẻ địch.
- Nhiều quá.
- Sao lại nhiều chiến sĩ như vậy?
Tộc nhân bộ tộc Hắc Nha nhìn có chút không rõ, chỉ thấy ở phía xa xa rừng rậm xuất hiện nhiều bóng người, những bóng người này ai ai cũng mặc áo giáp, nhìn như khối sắt đang nhanh chóng lao ra khỏi dòng nước, làm cho tộc nhân bộ lạc Hắc Nha hoảng sợ không ngừng.
- Ngưng...
Ra lệnh một tiếng ba ngàn chiến sĩ liền đứng lại cách cổng chính bộ lạc Hắc Nha khoảng nữa dặm.
- Bộ lạc Hắc Nha nghe đây.
Chỉ thấy một đại hán khôi ngô trọc đầu ở giữa đạo quân hêt lớn lên, hắn tiếp tục gào lớn:
- Chúng ta là bộ lạc Hỏa Dực. Các người mau chóng mở cửa đầu hàng như vậy chúng ta sẽ đế lại cho các ngươi một con đường sống. Nếu như cố gắng chống cự, thì người chống cự toàn bộ giết chết, tộc nhân khác thì bán làm nô dịch.
Giọng nói vang vọng khắp bộ lạc Hắc Nha Khiến cho bộ lạc Hắc Nha hoàn toàn hoảng loạn.
- Làm sao bây giờ?
- Nhiến chiến sĩ như vậy, phải có hơn ngàn người đấy.
- Thôi xong rồi.
- Chúng ta không phải vẫn có công tử Kỷ tộc ở đây sao?
Bộ lạc Hắc Nha lúc này hoàn toàn đánh mất sĩ khí. Vốn bộ lạc mới xấy dựng cách đây không lâu, tộc nhân đến là người lưu lạc từ các bộ lạc khác mà đến đây, nên đối với bộ lạc Hắc Nha cũng không có lòng trung thành lắm. Hơn nữa chiến sĩ cường tráng ở bộ lạc Hắc Nha còn chưa đến năm trăm người, mà kẻ địch lại có ba ngàn làm sao có thế khiên bọn họ dấy lên tinh thân chiến đấu được.
- Các chiến sĩ bộ lạc Hỏa Dực.
Hắc Nha tiến lên nói chuyện.
- Không biết vì sao các vị lại đến thăm bộ lạc Hắc Nha? Nếu các vị có yêu cầu gì thì bộ lạc Hặc Nha sẽ tận lực thỏa mãn các vị.
- Đừng nói nhảm!
Đại bán trọc đầu gào lớn:
- Đầu hàng hoặc là chiến!
Kỷ Ninh nhíu mày nhìn thoáng qua Mạc Ô. Mạc Ô gật đầu đi lên phía trước, đồng thời quát lớn:
- Công từ nhà ta tên là Kỷ Ninh, thủ lĩnh bộ lạc Hỏa Dực còn không mau qua đây bái kiến!
- Còn không mau qua đây bái kiến!
- Cờn không mau qua đây bái kiến!
- Côn không mau qua đây bái kiến!
Giọng nói vang vọng khắp núi rừng cũng khiến cho bộ lạc Hỏa Dực dao động.
Ở phía giữa đoàn quân, một tráng hán cưỡi ngựa tiến lên hét lớn:
- Công tử Kỷ Ninh?
- Là Kỷ Ninh, bộ lạc Giang Biên?
- Ngoại trừ Kỷ Ninh này, còn ai dám khiến thủ lĩnh qua đây bái kiến.
Cao tầng bộ lạc Hỏa Dực lập tức kinh bãi, nhân khẩu bộ lạc Hỏa Dực cũng chỉ hơn hai vạn. Bởi vì không có Tiên Thiên Sinh Linh nên cũng không dám tiếp tục khuếch trương quy mô. Nếu so sánh với bộ lạc Giang Biên thì bộ lạc Hỏa Dực của bọn họ rõ ràng kém hơn một bậc.
Bộ lạc Giang Biên cách bộ lạc bọn họ cũng không quá xa, sự tình cũng đã qua hơn một tháng nên cao tầng bộ lạc Hỏa Dực tự nhiên cũng biết tên Kỷ Ninh này.
- Tộc trưởng.
- Tộc trưởng.
Cả đám vây quanh một đại bán có râu mép màu đen.
Bên cạnh đại bán này là một thanh niên tóc dài, gã trầm giọng nói:
- Chỉ là một đệ tử Kỷ tộc mà thôi, các bộ lạc tấn công lẫn nhau căn bản không cần đê ý tới một tên đệ tử Kỷ tộc. Toàn bộ lên cho ta.