- Tấn công!
Đại hán liền hêt lớn một tiếng.
- Cái gì, tấn công?
- Tộc trưởng!
Một đám cao tầng bộ lạc Hỏa Dực bị đại hàn dọa ngất. Bọn chúng không nghĩ tới tộc trưởng có dũng có mưu như thế nào lại mù quáng như vậy, tộc trưởng như thế nào lại không rõ tên Kỷ Ninh này. Hắn đâu chỉ là đệ tử Kỷ tộc bình thường có thế nói toàn bộ bộ lạc Giang Biến phải đến cúi đầu trước tên Kỷ Ninh này đó!
- Giết!
Ba ngàn chiến sĩ trong bộ lạc đều là tộc nhân bình thường bọn hắn nào biết hàm ý Kỷ Ninh có nghĩa là gì, nghe tộc trưởng hạ lệnh, tự nhiên mỗi người đến rít gào xông lên phía nước.
- Giết!
- Xông lên!
Thấy quân đội như nước lũ tràn vào, phía trước tất cả đều mặc áo giáp, phía sau thì là dã thú. Trong lúc nhất thời khiến mặt đất chấn động dường như cả đất trời đến tối sầm lại, tộc nhân bộ lạc Hắc Nha bị quân đội dọa cho tái mặt, thậm chí có tộc nhân còn gào lên.
- Đầu hàng chúng ta đầu hàng.
- Xong hết rồi...
- Chạy mau, bọn chúng tới kìa.
Ở công chính, Kỷ Ninh thấy một đoàn chiến sĩ đông nghìn nghịt xông tới, nhất thời nghi hoặc:
- Tên của ta hẳn là các bộ lạc lớn đều biết. Đặc biệt là lúc ta ra tay ở bộ lạc Giang Biên, càng phải truyền khắp lãnh địa Kỷ tộc rồi chứ. Như thế nào mà tên thủ lĩnh có bộ ria mép màu đen kia lại còn hạ lệnh tấn công?
Kỷ Ninh vẫn luôn nghi hoặc từ lúc nãy tới giờ.
Bộ lạc Hắc Nha chỉ là một bộ lạc nhỏ, cũng không có màu mỡ gì, vận dụng tới ba nghìn chiến sĩ đế tấn công thì thật sự cũng rất kỳ quái. Biết tên mình mà vẫn tấn công như vậy thì lại càng kỳ quái.
Bất quá đám cao tầng bộ lạc Hòa Dực dám coi thường mình, chỉ tiếng vì uy danh Kỷ tộc thôi, hắn cũng buộc phải xuất thủ.
Ở cổng chính bộ lạc Hắc Nha, Kỷ Ninh nhảy mạnh lên, giống như một con chim lớn trong nháy mắt xẹt qua bần trời, đồng thời khi hắn nhảy lên chung quanh đột nhiên hình thành từng đợt sóng biển cuồn cuộn, vô cùng mãnh liệt như đại hồng thủy. Trong nháy mắt ào ào cuốn tới ba nghìn chiến sĩ bộ lạc Hỏa Dực.
- Sóng biển.
- Như thế nào đột nhiên lại có nước ở đây.
- Là Tiên Thiên Sinh Linh, là Tiên Thiên Sinh Linh.
Ba nghìn chiến sĩ nhất thời hoảng loạn, nguyên bản sĩ khí đang dâng cao, chỉ trong nháy mắt liến hoàn toàn mất hết. Những chiến sĩ này rốt cuộc cũng hiểu được, thao tác điều khiển nước, lửa, khí độc, đến chỉ có Tiên Thiên Sinh Linh, Đại Yêu mới làm được. Chỉ cần bọn họ muốn thì việc tàn sát ba nghìn người thực sự dễ như trở bàn tay.
Quả thực Kỷ Ninh cũng không muốn giết hại người khác cho nên điều khiển sóng hiện đẩy lui chiến sĩ bộ lạc Hỏa Dực. Nếu như trực tiếp điều khiển lửa hoặc điều khiển băng làm họ chết cháy hay chết rét thì cục diện bậy giờ đã khác rồi.
- Vù. . .
Kỷ Ninh nhảy một cái bay ra khỏi một dặm trực tiếp lại gần đại bán có ria mép đen, túm cổ hắn nhấc lên.
Trong nháy mắt Kỷ Ninh đã vượt qua hơn một dạm túm thẳng cổ tên thủ lĩnh râu đen nhấc đi làm cho đám cao tần ở bộ lạc Hỏa Dực sợ tới mức kêu lên thất thanh. Cả đám bọn chúng liền vội vàng nhảy xuống thú cưỡi, lẩy bảy quỳ trên đất rồi đồng thanh kêu lên :
- Công tử Kỷ Ninh tha mạng!
- Công tử Kỷ Ninh bớt giận!
- Công tử bớt giận.
Đám chiến sĩ ở phía sau tuy không bị sóng nước tạc vào nhưng thấy cao tầng quỳ sát đất thế kia thì cả đám cũng vội vàng quỳ theo. Mà lúc này sóng nước cũng đã biến mất, để lại trên mặt đất nguyên một đám chiến sĩ đang gắng bò dậy quỳ gối với vẻ mặt đầy sợ hãi.
Trong chốc lát, nguyên một vùng toàn người quỳ rạp trên đất, chỉ có Kỷ Ninh đang đứng đó tay vẫn còn túm cổ gã râu đen kia.
- Huỵch.
Kỷ Ninh tiện tay quăng đi làm cho gã râu đen lăn trên đất 2 vòng.
- Công tử Kỷ Ninh.
Gã râu đen run rẩy.
- Ngươi không biết ta hả?
Kỷ Ninh nhìn hắn.
Gã râu đen vội lắc đầu nói:
- Không, không, ta đã sớm nghe danh về công tử Kỷ Ninh rồi.
- Vậy mà ngươi vẫn còn cả gan dám hạ lệnh xuất kích ?
Kỷ Ninh nhíu mày.
- Ta...ta. .
Gã râu đen ngắc ngứ không bết trả lời như thế nào. Chính điều này lại làm cho Kỷ Ninh cảm cảm thấy kỳ quái. Gã thủ lĩnh này rõ ràng biết tên mình, mà cũng rất sợ mình nhưng mới vừa rồi vì sao hắn lại dám hạ lệnh?
Kỷ Ninh quát:
- Ta hỏi ngươi, vì sao lại tấn công bộ lạc Hắc Nha?
Gã râu đen lập tức ấp úng.
Trong đám thượng tầng ở bên cạnh có một người lập tức đáp:
- Công tử Kỷ Ninh, bộ lạc Hắc Nha này chỉ là một bộ lạc nhỏ nên căn bản bộ lạc Hỏa Dực chúng ta cũng không muốn đến tấn công! Chỉ là tộc trưởng đã ra lệnh, với một bộ lạc nhỏ nhoi như vậy chúng ta cũng chẳng dám có ý phản đối.
- Đây chính là ý của một mình tên tộc trưởng kia à?
- Chúng ta vốn đều phản đối.
- Nửa tháng trước, tộc trưởng cũng không thèm để ý tới sự phản đối của chúng ta liền ép buộc chiến sĩ trong tộc đi bình định một bộc lạc nhỏ có mấy trăm người khác. Toàn bộ già trẻ của bộc lạc đó đều bị bán đi làm nô lệ cho bạn của hắn tên là Tử Cốc! Đó, người xúi bẩy tộc trưởng chính là tên Tử Cốc đó, tộc trưởng lại rất tín nhiệm hắn!
Một Lão già tóc bạc mặc da thú chỉ thẳng vào một tên thanh niên tóc dài ở bên cạnh của Kỷ Ninh.
Vèo!
Tên thanh niên tóc dài vốn đang quỳ sát đất thì bỗng nhiên phóng ra một đường hắc quang bắn thẳng về phía Kỷ Ninh đang đúng ngay gần đó.
- Keng!
Kỷ Ninh mặc áo da thú bên ngoài, bên trong lại còn có cả pháp bảo hộ giáp nên dĩ nhiên thừa sức chặn lại một đòn này.
- Hừ.
Kỷ Ninh nhìn về phía tên thanh niên tóc dại thì phát hiện sắc mặt kẻ này đang biến dần sang màu đen. Lúc này có vài tên cao tầng đang quỳ gần đó lập tức gào lên giơ tay chụp về hướng tên thanh niên tóc dài.
- Lại còn dám đánh lén công tử à? Đáng chết!
- Không được đụng đến hắn!
Kỷ Ninh quát lớn lên.
Thế nhưng một gã đại hán lao ra đầu tiên đã chạm tới tay tên tên thanh niên tóc dài kia. Chỉ thấy đám đen nhánh trên tay tên thanh niên kia nhanh chóng truyền sang tay gã đại hãn.
- Xíu...uu!
Kỷ Ninh búng ngón tay một phát, một đạo kiếm quang xoẹt qua cắt đứt cánh tay phải của tên đại hãn kia.
Cón tên thanh niên kia thì mềm nhũn người ra rồi đổi gục xuống đất, làn da trên người toàn một màu đen nhánh, thiết khiếu thì chảy ra máu tươi cũng màu đen như vậy. Mà cánh tay của gã đại hãn kia bị Kỷ Ninh chém kia cũng chảy ra máu màu đen.