Mãng Hoang Kỷ

Chương 120: Chương 120: Lần theo dấu vết (2)




- Độc!

Tấc cả tộc nhân bộ lạc Hỏa Dực đứng xung quanh đều giật mình lui về sau.

Kỷ Ninh mang vẻ mặt cẩn thận.

- Độc cực mạnh.

- A!

Lúc này gã thủ lĩnh râu đen của bộc tộc Hỏa Dực lại chạy đến, liên tục chỉ tay về phía thi thể đang nằm trên mặt đất.

- Là hắn, chính là hắn! Công tử Kỷ Ninh, tấc cả là do chính hắn gây nên. Lúc trước hắn phun một ngụm thuốc vào là đầu óc ta mê man. Tuy ta vẫn biết mọi thứ nhưng trong đầu lúc nào cũng nghĩ tên Tử Cốc này là chủ nhân của ta nên tất cả đều nghe theo hắn. Hắn muốn cái gì ta đều tự khắc làm theo, dù hắn muốn ta chết ta cũng sẽ chết mà không phản kháng chút nào. Vừa rồi ta nghe được tên của công tử thì rõ ràng không dám đắc tội với người nhưng hắn ra lệnh một tiếng là ta lại phải làm theo.

Gã râu đen kinh sợ nhìn thi thể trên mặt đất.

- Chỉ là một ngụm thuốc.

Đám cao tầng ở bộ lạc đứng xung quanh nghe thấy thế thì liền hốt hoảng.

- Cái gì.

Kỷ Ninh cũng giật mình kinh ngạc.

Dược vật có khả năng khống chế con người thì ở Yên Sơn này chỉ có duy nhất Hắc Hỏa Giáo là có. Thứ nổi danh nhất ở Hắc Hỏa Giáo chính là Thánh Hỏa Đan. Kẻ nào chỉ cần nút thánh hỏa đan vào thì sẽ vô cùng trung thành với Hắc Hỏa Giáo, đến cả chết cũng không sợ ! Thế nhưng Hắc Hỏa Giáo có rất nhiều.

Thánh Hỏa Đan.

Mà nó cũng chả phải là cái gì đó một ngụm thuốc.

- Có thể luyện chế ra được loại thủ đoạn này thì đều là những Vu Sư, Dược Sư rất lợi hại.

Kỷ Ninh bỗng quay phắt người lại nhìn về tên thủ lĩnh.

- Nói mau, tên Tử Cốc kia muốn dùng người làm việc gì?

- Mua nô lệ.

Gã râu đen liền nói.

- Hắn mua nô lệ ở chỗ chúng ta hai lần, tổng cộng hơn hai ngàn nô lệ! Rồi sau đó hắn khống chế ta, bắt ta phải thôn tính vài bộ lạc nhỏ khác đem tấc cả già trẻ trai gái làm nô lệ bán cho hắn rồi sau đó hắn tự bố trí người chuyển đi.

Kỷ Ninh nghi hoặc. Mua nhiều nô lệ như vậy để làm gì? Bình thường bộ lạc chỉ mua nô lệ để lấy sức lao động với đi làm phục dịch mà thôi. Mà nô lệ mua về thì cũng cho họ ăn, để mà cung ứng được cho từng đấy ngưới ăn cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

- Thủ hạ của hắn đâu rồi?

Kỷ Ninh liền hỏi.

- Không phải ngươi đã nói, hắn từng phái thủ hạ tới đem nô lệ đi sao? Nhiều nô lệ như vậy lại gồm trẻ em và người già thì đi trong núi rừng sẽ cực kỳ chậm. Có lẽ vẫn có thể tìm được tung tích của bọn họ đấy.

- Có thể tìm được, có thể tìm được.

Gã râu đen gật đầu liên tục.

Mười hôm trước, thủ hạ của hắn có đem một đám nô lệ mang đi về hướng đông. Hai ngày trước, đội ngũ đi săn của bộ lạc ta còn bắt gặp đám nô lệ này. Xem chừng với thời gian hai ngày bọn chúng cũng không thể đi quá xa chỗ đó được nên chúng ta có thể rất nhanh tìm được thôi.

Kỷ Ninh gật đầu.

- Mạc Ô, Thu Diệp.

Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía xa xa.

Mạc Ô cùng Thu Diệp chạy tới.

- Công tử.

Hai người nhìn về phía Kỷ Ninh.

- Ta có chuyện phải làm.

Kỷ Ninh nói:

- Trước tiên các ngươi đi đưa tin đến cứ điểm Hắc Giáp Vệ gần đây nhất rồi điều một trăm tên ở đó đi hộ tống các ngươi cùng Thanh Thạch đến bên hồ Dực Xà. Ở bên bờ kia của hồ Dực Xà cha ta đã bố trí cho người xây dựng một chỗ ở, các ngươi cứ tạm thời đến đó ở.

- Vâng.

Mạc Ô cùng Thu Diệp đều đáp.

- Về phần ngươi.

Kỷ Ninh nhìn về phía gã râu đen.

- Ngươi bố trí hai người ở đội đi săn đi dẫn đường cho ta. Ta phải tìm được đoàn người nô lệ kia.

- Vâng thưa công tử.

Gã râu đen liền đáp rồi lập tức quát ra phía sau lưng.

- Tam Đao, Tạp Bố, mau tới đây.

Kỷ Ninh mang theo hai gã dẫn đường cưỡi Hắc Hỏa thú ngày đi đêm nghỉ nhanh chóng đuổi theo. Một đội ngũ những nô lệ kia lại có tới mấy trăm người là người già và trẻ em nên cũng không thể đi nhanh hơn được. Có lẽ chỉ tầm gần một ngày là đã có thể đuổi kịp rồi.

- Công tử, nơi này rõ ràng có vết chân người vừa đi qua.

Một gã đầu bện tóc nước da ngăm đen liền nói:

- Dấu vết rõ ràng như vậy thì có lẽ chỉ mới đi qua đây chưa tới một ngày, chúng ta có thể đuổi theo được ngay.

- Được.

Kỷ Ninh gật đầu.

Cứ thế họ thẳng hướng đuổi theo.

Rất nhanh sau đó đã thấy lác đác được bóng dáng của một đoàn người. Chỉ thấy nguyên một đám nam nữ đều bị trói chặt tay lên cây gỗ. Cứ một đám nam nữ lại bị buộc vào một cây gỗ rồi khiêng đi trên vai. Nếu làm như vậy thì một người mà trốn chạy phải mang kéo được những người khác theo. Mà có động tĩnh lớn là đám người áp giải nô lệ có thể dễ dàng phát hiện ra.

- Nhanh, nhanh lên.

Đám người áp giải đều tay lăm lăm cây roi cùng các loại binh khí...chốc chốc lại vung roi lên quật. Về phần đám trẻ nhỏ thì bọn chúng buộc trên thú cưỡi. Một con có thể trói chặt được 18 đứa trẻ lên. Làm như vậy có thể giúp tăng được tốc độ tiến lên của đoàn người.

Nguyên một đám nam nữ đều mang vẻ mặt bi thương, trong ánh mắt họ đều hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Chỉ mới tháng trước thôi, bọn họ còn được cùng một chỗ với người nhà sống yên bình ở bộ lạc. Vậy mà bây giờ họ đã trở thành nô lệ bị áp giải đi đến nơi nào ko hay biết.

- Hai người các ngươi mang mấy con Hắc Hỏa thú này về rồi để cho bộ lạc ngươi bố trí đưa chúng đến hồ Dực Xà.

Kỷ Ninh lật tay lấy ra hai khối Thú Đầu Kim.

- Các ngươi đã đi theo ta một chuyến thì ta sẽ không bạc đãi các ngươi.

- Tạ ơn công tử. Hai gã tộc nhân liền cảm kích.

Kỷ Ninh gật đầu, tay sờ lên thân Hắc Hỏa Thú. Khi đi lưu lạc bên ngoài, chính mình đều cưỡi Hắc Hỏa thú, qua thời gian dài như vậy cũng không nỡ bỏ.

- Các ngươi đi đi.

Kỷ Ninh liền nhảy xuống, bắt đầu một mình theo dõi. Dù sao thì đội ngũ này cũng chỉ từ từ tiến lên nên chính mình cũng không cần cưỡi Hắc Hỏa Thú nữa.

Đội ngũ nô lệ đi không ngừng nghỉ trong núi rừng. Tuy trên đường cũng gặp vài con yêu thú nhưng đội ngũ áp giải đều là cao thủ lợi hại, gần như là kẻ nào cũng là Hậu Thiên viên mãn, thậm chí có ba tên Thần Ma Luyện thể Hậu Thiên viên mãn. Dĩ nhiên bọn chúng có thể đơn giản giết chết đám yêu thú kia.

- Đúng là khó hiểu.

Kỷ Ninh thầm nghĩ.

- Dám trắng trợn đi mua nô lệ lại còn dùng 1 ít dược vật để khống chế thủ lĩnh của bộ lạc rồi bắt nô lệ trên quy mô lớn. Rồi thì đội ngũ áp giải nô lệ lại còn có cả cao thủ Thần Ma luyện thể đạt tới Hậu Thiên viên mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.