Vù.
Kỷ Ninh lại vung tay lên, bên cạnh lập tức xuất hiện từng pho tượng.
Có chín khôi lỗi, tất cả đều là khôi lỗi Cùng Kỳ.
- Chủ nhân.
Chín khôi lỗi cùng nhìn về phía Kỷ Ninh, cung kính nói.
Ban đầu có ấy được ba mươi sáu khôi lỗi Cùng Kỳ và một nam tử giáp đen ở Vu Giang tiên phủ...Tất cả đều bị con gấu lớn lông vàng tháo dỡ ra rồi cấu tạo lại. Cuối cùng tạo ra mười tám khôi lỗi Cùng Kỳ. Còn nam tử giáp đen khi trước thì sao? Lần này hắn đã thật sự đi tong, không hề tồn tại nữa rồi.
Sau quá trình cải tạo, mười tám khôi lỗi đều có chiến lực như Tán Tiên. Chín con có thể tạo thành 'Cửu Thiên đại trận'. Thậm chí Nguyên Thần thứ hai của Kỷ Ninh có dùng hết sức thì cũng bị đám khôi lỗi này cuốn lấy hồi lâu, bất phân thắng bại.
- Những khôi lỗi này đều có chiến lực gần ngang với Tán Tiên. Một mình giết một Nguyên Thần đạo nhân thì hơi khó.
Kỷ Ninh mở miệng nói.
- Nhưng chín con phối hợp với nhau tạo thành đại trận khôi lỗi. .. thì giết Nguyên Thần đạo nhân như giết gà. Đây sẽ là con bài cuối cùng của Kỷ tộc. Trong bọn chúng có trận pháp hội tụ nguyên khí trời đất hóa thành nguyên dịch nên không cần phải cung cấp nguyên dịch. Nhưng phải nhớ kỹ...không thể dùng bọn chúng thường xuyên được. Nguyên dịch bị tiêu hao hết là chúng sẽ không thể chiến đấu được. Mọi người có thể hỏi trực tiếp đám khôi lỗi này xem nguyên dịch còn đủ chiến đấu trong bao lâu.
- Giết Nguyên Thần đạo nhân như giết gà?
Kỷ Cửu Hỏa , Kỷ Lưu Chân, Ảnh bà bà nhìn nhau, mỗi người đều bị niềm vui mừng vô tận tràn ngập vào.
- Kỷ Ninh.
Kỷ Cửu Hỏa liền nói:
- Ta cũng biết chút ít về khôi lỗi. Một khôi lỗi mạnh mẽ tới thế này thì giá trị phải vô cùng vô tận. Tốt nhất là nên để chúng đi theo ngươi. Ngươi ở bên ngoài nên sẽ nguy hiểm hơn. Những khôi lỗi này sẽ có thể giúp ích cho ngươi rất nhiều.
- Ta cũng có thể giết Nguyên Thần đạo nhân như giết gà.
Kỷ Ninh mở miệng nói.
Đám người Kỷ Cửu Hỏa ngạc nhiên.
Lời này thật quá bá đạo. Nếu dám nói như thế thì chẳng phải Kỷ Ninh có chiến lực ngang với Tán Tiên sao! Thật ra bản thể của Kỷ Ninh không mạnh tới vậy, nhưng Nguyên Thần thứ hai thì chắc chắn có thực lực tầm đó.
- Mau chóng cất kỹ những thứ này đi.
Kỷ Ninh nói.
- Đúng đúng, Lưu Chân, mau chóng cất kỹ đi.
Kỷ Cửu Hỏa liền nói.
Kỷ Lưu Chân cũng gật đầu:
- Những bảo vật này không thể mang ra ngoài Vạn Kiếm Thành, thậm chí không được mang ra ngoài Phủ thành chủ được. Tất cả đều để chín con khôi lỗi Tán Tiên này bảo vệ.
Toàn bộ đều được sắp xếp ổn thỏa.
Cửa điện mở ra.
Kỷ Ninh dẫn Bạch thúc, tiểu Thanh, hóa thành một trận gió bay lên cao rồi biến mất.
Kỷ Lưu Chân, Kỷ Cửu Hỏa, Ảnh bà bà ngửa đầu nhìn lên không trung.
- Nền móng của Kỷ tộc ta đã đủ thật rồi. Chỉ cần cho Kỷ tộc ta đủ thời gian thì nhất định sẽ trở thành bá chủ một phương trong quận An Thiền.
Kỷ Cửu Hỏa thầm nói trong lòng:
- Tuy rằng đại nạn đã sắp giáng xuống, nhưng như thế này là đã quá đủ rồi. Cho dù ta có chết ngay bây giờ thì cũng thỏa mãn lắm rồi. Nhất Xuyên...Ta biết con trai ngươi lợi hại nhưng cũng không ngờ rằng nó lại lợi hại tới vậy! Ngươi đã nuôi dạy được một đứa con trai thật tốt đó!
Kỷ Lưu Chân, Ảnh bà bà cũng đều bị kích động.
Bọn họ đều hiểu được...Từ những thứ mà Kỷ Nịnh để lại hôm nay, nền móng để Kỷ tộc cường thịnh đã có, giống như hạt giống đã được gieo xuống đất, chỉ cần đợi tới ngày nẩy mầm và trưởng thành. Hiện tại cái cần nhất chính là thời gian!
Ở chi nhánh Ứng Long Vệ tại dãy núi Xích Long đang có một lão già áo trắng ngồi khoanh chân yên lặng bên cạnh Truyền Tống Trận.
- Xem ra Thiếu Viêm tộc thật sự hận thù Kỷ Ninh tới tận xương. Đã sớm nhắc ta chú ý tới một khi thấy Kỷ Ninh là phải thông báo cho bọn họ.
Mười gã người hầu trông coi Truyền Tống Trận khẽ bàn tán:
- Vậy mà vẫn còn cử một tên Thiếu Viêm tộc ở Ứng Long Vệ trông coi trường kỳ.
- Đã hơn một năm rồi. Chắc chắn là Kỷ Ninh đã sớm đi khỏi quận An Thiền. Vậy mà Ứng Long Vệ thuộc Thiếu Viêm tộc vẫn còn ngồi chờ ở đây.
- Nghe nói Kỷ Ninh giết chết công tử Thiếu Viêm tộc tên là ‘Thiếu Viêm Nông’. Vậy thì sao Thiếu Viêm tộc lại không phát điên đây? Quận An Thiền chúng ta là quê nhà của Kỷ Ninh. Mà Truyền Tống Trạn này là cái lớn nhất ở quận An Thiền. Có thể chở người tới cả vương triều Đại Hạ. Vì thế nên nơi này chắc chắn phải có người ngồi canh giữ lâu dài.
Ngay khi mười tên tôi tớ đang bàn tán thì bỗng nhiên Truyền Tống Trận sáng lên.
- Có người tới.
Mừoi tên tôi tớ quay đầu lại nhìn.
Lão già áo bào trắng đang khoanh chân ngồi cũng mở mắt ra. Hắn đã ngồi canh giữ ở đây quá lâu rồi, mỗi lần Truyền Tống Trận sáng lên hoặc có người dùng Truyền Tống Trận là đều bị hắn để ý tới.
Oang!
Trong Truyền Tống Trận xuất hiện một thiếu niên mặc da thú, trên tay có một con rắn nhỏ và một con chó trắng tuyết ở bên cạnh.
- Kỷ Ninh!
Cả mười tên tôi tớ phụ trách trông coi Truyền Tống Trận và lão già áo bào trắng đều phải kinh ngạc hô lên.
Thiếu niên mặc da thú? Con rắn xanh? Con chó trắng tuyết?
Đây là những tiêu chuẩn để nhận ra Kỷ Ninh.
- Hắn, hắn là Kỷ Ninh à?
Lão già áo bào trắng nhịn không được phải quay sang hỏi mười tên canh giữ đại trận. Dựa theo suy nghĩ của hắn, dù Kỷ Ninh có dùng Truyền Tống Trận thì cũng phải rất bí mật mới đúng! Ví dụ như thay đổi dung mạo, thu linh thú lại để người khác không nhìn thấy, quần áo cũng phải hoàn toàn đổi khác. Vậy mà Kỷ Ninh...lại không hề che dấu chút nào, cứ thế xuất hiện, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút thật sự ngỡ ngàng.
- Không phải giả đấy chứ?
Trong đầu lão già hiện lên ý nghĩ này.
- Đúng là hắn, hắn chính là Kỷ Ninh.
Mười tên canh giữ Truyền Tống Trận đều mở miệng:
- Chúng ta đã gặp qua hắn vài lần nên không thể sai được.
- Đúng vậy, ta chính là Kỷ Ninh.
Thiếu niên mặc da thú đứng trong Truyền Tống Trận, ánh mắt quét qua mười tên tôi tớ.
Mười tên tôi tớ sợ tới mức phải lùi lại vài bước. Nơi này chính là chi nhánh Ứng Long Vệ nên chỉ cần Kỷ Ninh giết người là sẽ bị truy nã đuổi giết! Biết rõ khả năng Kỷ Ninh ra tay là rất nhỏ nhưng vừa nghĩ tới hiện tại Kỷ Ninh đang bị cả Thiếu Viêm tộc đuổi giết thì e là cái gì cũng dám làm, vì thế nên mười tên tôi tớ này lập tức có chút hoảng sợ.
- Các vị.
Kỷ Ninh mở miệng:
- Ta muốn tới vương đô Đại Hạ. Xin các người mở Truyền Tống Trận ra.