Ô Tiêu Thiên Tiên lắc đầu:
- Một khi ngươi hạ lệnh làm việc này thì cũng xem như là chủ mưu, do đó cũng sẽ nhận lấy cái tội nghiệt lớn này. Lúc mười tỷ phàm nhân bị chết, nếu vận khí tốt, người thi hành sẽ nhận mấy trăm trượng tội nghiệt huyết quang quấn thân, vận khí kém, chỉ sợ nghiệp hỏa cũng sẽ trực tiếp buông xuống. Về phần người chủ mưu nhất định sẽ dẫn đến nghiệp hỏa chi kiếp, căn bản đây là thủ đoạn tự sát mà thôi.
- Hơn nữa, đúng là sẽ có một ít Thiên Tiên bình thường vượt qua được nghiệp hỏa chi kiếp, còn những Thiên Tiên có thực lực đạo tâm mạnh mẽ phần lớn cũng sẽ vượt qua. Còn về Chân Tiên Thiên Thần, mỗi một người đều là cường giả của tam giới ai cũng có khả năng vượt qua được nghiệp hỏa chi kiếp. Về Đạo Tổ thì không cần phải nói đến.
Ô Tiêu Thiên Tiên cảm khái:
- Cho nên thủ đoạn này, thực không đáng sử dụng“.
- Tốt rồi, tên Kỷ Ninh kia bị nghiệp hỏa quấn thân, lại bị tên Thiếu Viêm Sửu kia đưa đến tuyệt địa trong hư không bên ngoài tam giới, cũng không còn là chuyện của ta quản được nữa. Ta đi trước đây!. Ô Tiêu Thiên Tiên lúc này đứng dậy, lại lấy thêm bình tiên nhưỡng cứ như vậy mà tiêu sái rời đi.
- Lão gia hỏa, lần này không tính, ngươi còn thiếu nợ ta hai lần đó.
Tử Thảo hô lên.
- Yên tâm, ta không có xấu tính như ngươi” Giọng Ô Tiêu Thiên Tiên vang lên quanh quẩn trong đại điện nhưng người đã không còn trông thấy.
Tử Thảo nhìn vào chiếc gương đang hiện rõ cảnh quang ở Trần Ngọc sơn mạch lẩm bầm nói:
- Ta chưa động thủ mà ngươi đã bị đưa vào tuyệt địa rồi, như vậy cũng là chuyện tốt, không cần ta phải xuất thủ.
Phía trong một tòa tháp.
Kể cả Thiếu Viêm thủy tổ, bảy gã Thiên Tiên đều đang tề tựu đông đủ trong đó… cách đó không xa lại là Phù Phong lão ma, Phù Phong lão ma đang khoanh chân ngồi, thân hình run lên nhè nhẹ, chung quanh hắn, nghiệp hỏa đã chuyển thành hư vô, lúc này nghiệp hỏa đã bước đến giai đoạn cuối cùng rồi.
- Đây là ngày thứ bảy mà Phù Phong chống đỡ nghiệp hỏa.
Trong đôi mắt hẹp dài của Huyền Cơ Thiên Tiên tràn đầy vẻ mong chờ.
- Càng đến lúc cuối cùng lại càng nguy hiểm, hôm nay đã là ngày cuối, nếu vượt qua hắn sẽ sống sót, còn không vượt qua…..
Thiếu Viêm lão tổ trầm ngâm lắc đầu nhưng bỗng nhiên hắn biến sắc nhìn chằm chằm vào Phù Phong lão ma.
Phù Phong lão ma vậy mà khí tức dần dần suy yếu đi. Chính là hồn phách khí tức dần tiêu tán.
- Chuyện gì vậy?
- Sao mà khí tức lại yếu đi?
Nguyên một đám Thiên Tiên cực kì lo lắng.
Đối với nghiệp hỏa bọn họ cũng biết rất ít, chỉ biết rằng nghiệp hỏa chi kiếp kéo dài trong bảy ngày, càng về sau càng đáng sợ hơn. Một khi vượt tới ngày thứ bảy, nghiệp hỏa sẽ chuyển thành hư vô, không thể nhìn mắt thường để thấy được nữa mà phải thăm dò bằng thần thức. Mặc dù không còn nhìn thấy được nghiệp hỏa quấn thân, nhưng vẫn bị thiêu đốt đau đớn vô cùng, phảng phất như đắm chìm vĩnh viễn trong ngọn lửa địa ngục.
- Tâm thức của hắn, là do tâm thức hắn đã yếu đi.
Thiếu Viêm lão tổ nói:
- Khi tâm yếu, khí tức cũng tự nhiên yếu đi, đến khi tâm chết thì….thần hồn cũng xem như bị đốt chết. Nghiệp hỏa thật đáng sợ, lúc trước khi nghiệp hỏa vừa mới buông xuống, đau đớn chỉ cần cứng rắn chịu đựng. Như vậy đạo tâm mạnh mẽ hay yếu đều có thể chống cự được. Nhưng chỉ cần nó từ từ thẩm thấu, liên tục thẩm thấu vào làm đạo tâm từ từ mà tiêu tán đi, giống như chủ động tự sát vậy!.
Khí tức Phù Phong lão ma ngày càng suy yếu.
Bảy gax Thiên Tiên bên cạnh khẩn trương vô cùng.
Hơn ba canh giờ sau.
Khí tức hoàn toàn biến mất.
- Oanh.
Khi khí tức hoàn toàn biến mất gần như không thể nhận ra, nhưng chỉ là trong thời gian mấy cái hô hấp, bỗng nhiên khí tức vọt lên, Phù Phong lão ma mở mắt ra.
- Qua được rồi.
Phù Phong lão ma trầm giọng nói:
- Nghiệp hỏa thật đáng sợ, chỉ e là so với Tam Tai Cửu Kiếp trăm vạn năm còn đáng sợ hơn không biết bao nhiêu lần, ta vậy mà vẫn sống được, không nghĩ lại trải qua, không nghĩ lại phải trải qua nghiệp hỏa chi kiếp này.
Trong đôi mắt thâm trầm của Phù Phong vậy mà có chút buồn bã.
- Phù Phong.
Thủy Viêm lão tổ hô lên:
- Phù Phong, tỉnh táo lại.
- Lão tổ.
Phù Phong liền nói:
- Các vị lão tổ, Phù Phong ta đưa mười tỉ tộc nhân vào tử lộ, tội nghiệt này….
- Được rồi, ngươi không những không có tội mà ngược lại còn có công lớn.
Thủy Viêm lão tổ cười ha ha nói:
- Chỉ là mười tỷ phàm nhân mà thôi, chỉ cần tùy tiện di chuyển một tỷ người ở hai nơi khác đến, qua mấy chục năm lại sinh sôi nảy nở ra mà thôi… lần này có thể đối phó được với Kỷ Ninh là nhờ ở ngươi, ngươi đã không để ý đến bản thân, chấp nhận nghiệp hỏa quấn thân, hành động này có công lao rất lớn.
Phù Phong lão ma lúc này trầm giọng nói:
- Lão tổ, tội nghiệt của ta hôm nay quá lớn, lại đúng vào thời điểm Tam Giới đang có nhiều biến động, nếu ta tiếp tục sống sẽ gây cho Thiếu Viêm tộc nhiều ảnh hưởng xấu, ta chuẩn bị sẽ chết đi tiến về U Minh phủ.
- Ừ.
Thủy Viêm lão tổ gật đầu.
- Cũng tốt, người hôm nay đã bị tội nghiệt quấn thân, sau khi chết đến U Minh phủ sẽ bị trừng phạt đến tột cùng đau khổ trong Luyện Ngục và bị tra tấn không ngừng, đợi đến tương lai khi ngươi chuyển thế, ta chắc chắn sẽ tiếp dẫn ngươi quay về Thiếu Viêm tộc. Nếu là ngày xưa thì U Minh Địa Phủ còn có chút phiền phức, nhưng hôm nay, Xích Minh Đạo Tổ xây dựng lại tiểu Luân Hồi, Thập Điện Diêm Vương ở tiểu Luân Hồi này có chút nể mặt ta, ta sẽ vì ngươi mà an bài hết thảy mọi chuyện.
- Vâng.
Phù Phong cung kính nói:
- Đệ tử đi đây.
Phù Phong lão ma không chút do dự:
- Xoạt.
Một gốc Kim Liên nguyên thần chủ động tiêu tán; một nhân hình hồn phách bị nghiệp hỏa quấn thân, trực tiếp bay xuống tiểu Luân Hồi.
- Vèo.
Thiếu Viêm lão tổ cũng lập tức tiến vào tiểu Luân Hồi.
Quận An Thiền, Yên Sơn, hồ Dực Xà, trên đảo Minh Tâm.
Bạch Thủy Trạch hóa thành hình người ngồi xuống đình, buồn bực uống rượu một mình. Mộc Tử Sóc thì dựa vào cột gỗ, từ từ nhắm mắt, ở hành lang Tiểu Thanh ôm đầu gối ngồi yên lặng.
Tất cả bọn họ đều yên lặng.
Một lúc sau...
- Có nên nói cho Thu Diệp không?
Bỗng nhiên Tiểu Thanh mở miệng nói.
- Không nên cho nàng biết.
Bạch Thủy Trạch thở dài.
- Ninh nhi trong lòng Thu Diệp... Ai, nàng không chịu nổi sự đả kích này,cứ đợi đã,nói với nàng Ninh nhi đang bế quan.
- Cứ gạt nàng như vậy sao?
Tiểu Thanh chất vấn.