- Chúng ta vẫn cảm nhận được Kỷ Ninh còn sống.
Bạch thúc nói,“Chỉ cần Kỷ Ninh còn sống, chúng ta vẫn phải gạt Thu Diệp, gạt tộc nhân Kỷ tộc.
Tiểu Thanh cũng gật đầu đồng ý, nói:
- Còn sư phụ của Kỷ Ninh, Điện Tài tiên nhân?
- Điện Tài...
Bạch Thủy Trạch chần chừ hồi lâu mới nói.
- Đợi một chút a, nghiệp hỏa trừng phạt bảy ngày, sống qua bảy ngày chứng tỏ Kỷ Ninh đã vượt qua nghiệp hỏa, nếu đến lúc đó Kỷ Ninh còn chưa quay lại, tức là Kỷ Ninh đã bị vây tại một nơi thần bí nào đó bên ngoài thế giới Đại Hạ... Lúc đó, chúng ta sẽ nói cho Điện Tài tiên nhân a.
- Vâng.
Tiểu Thanh gật đầu.
Sự yên tĩnh lại được khôi phục. Tất cả bọn họ đều trầm mặc, đều yên lặng chờ đợi.
Bảy ngày...
Bảy ngày này đối với Kỷ Ninh là một đại kiếp nạn (kiếp nạn lớn), nếu trong bảy ngày Kỷ Ninh sống sót qua nghiệp hỏa.Như vậy kiếp nạn này đã được vượt qua. Chỉ không biết Thiếu Viêm tộc truyền tống Kỷ Ninh đến nơi nào, chắc chắn với hận ý đối với Kỷ Ninh, nhất định nơi đó phải là nơi tuyệt địa đáng sợ.
Bên bờ sông mênh mông bao la, một gã nam tử áo xanh khoanh chân ngồi, tay cầm một thanh tiên kiếm, bên trên Tiên kiếm còn buông xuống dây câu, hiển nhiên là đang câu cá.
Xôn xao.
Xa xa giữa không trung, một gã thanh niên thanh tú cưỡi mây đến, xuống đến mặt đất lập tức cung kính hành lễ:
- Bái kiến Lữ tổ, vãn bối vâng mệnh Hạ Hoàng, đến đưa tin.
Trong tay hắn cầm một quyển trục, cung kính đưa ra.
- Đưa tin? Hạ Hoàng?
Lã Động Tân quay đầu, vươn tay, quyển trục bay đến trước người Lã Động Tân, tự động mở ra.
Lã Động Tân nhìn kĩ, sắc mặt hơi đổi.
- Ta đã biết, ngươi có thể đi.
Lã Động Tân lạnh nhạt nói.
- Vâng.
Thanh niên thanh tú phiêu nhiên bay đi.
Lã Động Tân nhíu mày:
- Nghiệp hỏa buông xuống? Thiếu Viêm tộc vậy mà dùng đến thủ đoạn này, Kỷ Ninh mặc dù thiên tư cao tuyệt nhưng tu luyện chưa đủ trăm năm, làm sao chịu được nghiệp hỏa?
Lã Động Tân lập tức quay đầu nhìn về phía xa, mắt hắn chợt phát hiện Kim Sắc phù văn, ánh mắt lập tức xuyên qua không gian, nhìn lên hòn đảo dài hàng nghìn vạn dặm.
Trên hòn đảo yên tĩnh, một thiếu nữ áo đen khoanh chân ngồi bên bờ cát.
- Đồ nhi này của ta, tâm tư ẩn tàng vô cùng sâu.
Lã Động Tân nhẹ giọng tự nói.
- Sát ý bên trong lòng nàng so với suy đoán ban đầu của ta còn đáng sợ hơn, hơn nữa tại vương triều Đại Hạ cũng một mực che dấu thực lực. Nhưng mà ta tới chỗ Thôi Phán Quan xem xét nhân sinh kiếp trước của nàng, cũng rất bình thường, kiếp trước nàng là một Đại Ma Đầu lợi hại, thực lực tương đương Tán Tiên trăm vạn năm, thực lực mạnh thì rất tốt,căn bản không cần che dấu, tại Tiên Duyên đại hội thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, với cảnh giới kiếp trước,nàng hoàn toàn có thể lọt vào ba hạng đầu đại hội Tiên Duyên, thậm chí có thể đạt quán quân.
Lúc trước hắn rất muốn nhận Kỷ Ninh làm đệ tử , bởi vì Kỷ Ninh thật sự là một tuyệt thế Kiếm Tiên trời sinh, mà hắn lại phát hiện một số chỗ bất phàm của Kỷ Ninh.
Về phần Dư Vi...
Lã Động Tân càng âm thầm phát hiện được Dư Vi có chuyện che dấu, chẳng qua không nắm chắc, sau thời gian dài thu Dư Vi làm đệ tử, hắn càng phát hiện nhiều sơ hở của Dư Vi. Cuối cùng cũng khiến Dư Vi thừa nhận:
- Sư phụ, ta ẩn dấu thực lực, là không muốn mọi người biết kiếp trước của ta, ta không muốn người khác biết kiếp trước ta là Đại Ma Đầu, ta vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn kiếp này sẽ thanh thản hơn.
Hiển nhiên Dư Vi cũng hiểu,với thân phận của mình, Lã Động Tân có thể tra ra một cách dễ dàng, nên nàng không dấu diếm nữa.
- Thật chỉ muốn cuộc sống bình thường,nhẹ nhàng hơn?
Cảnh giới Lã Động Tân cực cao,đã tiếp cận cấp độ Đạo Tổ! Đối với vận mệnh tối tăm hắn cũng cảm nhận được một ít, hắn luôn cảm thấy Dư Vi không đơn giản như nàng nói.
Thế nhưng hắn điều tra sổ Sinh Tử thấy Dư Vi không nói dối.Chẳng lẽ hắn cảm nhận sai?
- Dư Vị hôm nay đang tĩnh tâm, đợi thời điểm chín muồi là độ thiên kiếp.
Lã Động Tân thầm nghĩ.
- Thiên kiếp vô cùng nguy hiểm, kiếp trước nàng không vượt qua được. Kiếp này cũng sẽ vô cùng nguy hiểm! Ta có thể cảm nhận được nàng đối với Kỷ Ninh là thật lòng, hôm nay Kỷ Ninh lâm vào tuyệt cảnh, nếu nói cho nàng biết, sợ rằng Tâm Ma Kiếp lúc độ Thiên kiếp của nàng càng đáng sợ hơn.
- Tạm thời không nói cho nàng,đợi độ thiên kiếp xong thì nói sau.
Lã Động Tân nghĩ ngợi.
...
Dư Vi khoanh chân ngồi trên cát, giờ phút này, trời biển hòa cùng một màu, bao la mù mịt, tâm cảnh nàng vô cùng bình tĩnh.
Nàng đang ôn dưỡng đạo tâm.
Yên lặng chuẩn bị...
Theo như lời Lữ tổ, độ kiếp thành Thiên Tiên, là được phép xuất sư rồi.
- Sư đệ, rất nhanh ta sẽ độ kiếp, sau đó ta sẽ lập tức tìm ngươi.
Dư Vi mỉm cười, trong lòng nàng Kỷ Ninh đúng là người quan trọng nhất, khi Kỷ Ninh về thế giới Đại Hạ, Lữ tổ tự nhiên là nói cho Dư Vi biết! Chỉ là hôm nay Kỷ Ninh lâm vào tuyệt cảnh, Dư Vi lại không biết.
*****
Tam Giới, chính là Thiên, Địa, Nhân ba giới.
Thiên Giới,Địa Phủ rộng lớn mênh mông,mà ba nghìn đại thế giới , hàng tỷ tiểu thế giới lại giống như vô số hạt cát phảng phất trong ngân hà. Mà ở bên ngoài những thế giới này, còn có hư không vô tận, so với Tam Giới thì hư không còn lớn hơn, trong hư không có hai ngôi sao chí tôn, Thái Dương Tinh,Thái Âm Tinh, ngoài ra còn có vô số ngôi sao khác.
Trong hư không vô tận, có vô số địa phương nguy hiểm, có những nơi mà ngay đến cả Chân Tiên Thiên Thần cũng phải bỏ mạng, thậm chí cả Chân Thần Đạo Tổ cũng không dám tiến vào.
Ba nghìn đại thế giới, hàng tỷ tiểu thế giới giống như những hòn đảo trong hư không vô tận, ba nghìn đại thế giới giống những hòn đảo lớn, hàng tỷ tiểu thế giới thì như những hòn đảo nhỏ. Tại khu vực trung tâm của ba nghìn đảo lớn,hàng tỷ tiểu đảo lại hình thành một mảnh Đại lục cực lớn.
Nó so với một Đại thế giới rộng lớn hơn không biết bao nhiêu lần, đó là nơi không gian giao thoa, thời gian hỗn loạn...
Là nơi đáng sợ nhất.
Chỗ giao nhau của đại lục hỗn loạn và hư không vô tận, lại luôn luôn có thủy triều hư không.
Ầm ầm.
Giống như đất liền và biển cả,luôn luôn sẽ có sóng đánh vào bờ.Đó là đạo lý.
Thủy triều hư không liên tục đánh vào đại lục hỗn loạn, tạo thành vực Tịch Diệt.
...
Vực Tịch Diệt.
Oanh
Một đạo ánh sáng trắng lóe lên rồi biến mất, trực tiếp đem một tên thiếu niên đến chỗ này.
- A a a.
Đau.
Với phàm nhân mà nói, đau đớn có thể khiến người chết đi. Còn với tu tiên giả... Nghiệp hỏa buông xuống bước đầu tiên trừng phạt trực tiếp lên thần hồn,không có cách nào tránh khỏi, đau đớn hơn cả lúc phân liệt thần hồn.&