- Lao lên, xông lên nào, xông lên nào.
Mặt Thiếu Viêm Nông đỏ sựng lên, trong mắt lóe lên sự điên cuồng.
- Điên rồi, điện thật rồi.
Tuyết Hồng Y nhìn tới phát hãi. Ở bên ngoài chiến thuyền là cơn sóng yêu binh đáng sợ. Mỗi lần cơn sóng đập tới là có thể làm cho Thần Ma Tương Liễu Phương bị da tróc thịt bong hộc máu. Nếu chiến thuyền này bị hỏng, cơn sóng kia đập thẳng vào bọn hắn thì e là cả đám sẽ bị đập cho nát vụn.
Két...rắc.. rắc...két...
Bỗng nhiên cả con thuyền xuất hiện tiếng gãy.
Lực lao đi của chiến thuyền đã giảm đi. Quầng sáng ở mặt ngoài chiến thuyền cũng bắt đầu phai nhạt dần. Cả tầng sáng bắt đầu chấn động.
- Sắp vỡ rồi, sắp vỡ rồi.
Mộc Tử Sóc hô lên:
- Thiếu Viêm công tử!
'Chân Bảo đạo nhân' dẫn đầu hơn vạn đạo binh yêu quái đương nhiên cũng nhận ra lực lao đi của chiến thuyền mà hắn muốn ngăn lại đã bắt đầu giảm xuống. Quầng sáng vàng ở bên ngoài cũng bắt đầu phai nhạt. Điều này làm hắn mừng rỡ. Hắn lập tức gào lên:
- Giết, giết bọn chúng, cướp lấy chìa khóa Tiên phủ.
Lập tức có một cơn sóng mãnh liệt mãnh liệt hung hăng đổ ập xuống chiến thuyền!
Cả đám Kỷ Ninh, Thương Giang chân nhân, Dư Vi, Cửu Liên, Mộc Tử Sóc, Tuyết Hồng Y trở nên căng thẳng.
Ấn đường của Dư Vi còn lóe lên một điểm sáng.
Nguyên lực của Kỷ Ninh cũng đã thẩm thấu vào pháp bảo trữ vật. Trong pháp bảo trữ vật có một lá cây xanh biếc, mặt ngoài lá cây này có phù văn màu xám làm cho cả chiếc lá trở nên cực kỳ huyền diệu. Đây cũng là một trong hai bảo vật chuyên dùng để giữ mạng mà Kỷ Ninh lấy được từ Thủy Phủ.
- Sao?
Cửu Liên cũng nắm chặt tay lại. Trên mu bàn tay hiện ra một đóa hoa sen màu trắng.
Tất cả mọi người đều sẵn sàng kịch hoạt bảo vật hộ thân. Từng người căng thẳng nhìn ra ngoài chiến thuyền. Quầng sáng vàng ở ngoài cũng đã bắt đầu biến đổi.
Uỳnh!
Đầu sóng khổng lồ hung mãnh nên thẳng vào quầng hòa quang bên ngoài chiến thuyền.
Chiến thuyền quay cuồng một cái thật mạnh nhưng vẫn lao về phía trước.
Trong chiến thuyền quay vòng, đám người Kỷ Ninh vẫn như dán chân xuống ván thuyền. Đôi mắt của từng người trợn trừng như thể không kìm lòng nổi. Cả đám đều căng thẳng nhìn con thuyền.
- Rắc rắc rắc...
Trong thuyền vang lên từng tiếng đứt gãy. Thậm chí quầng sáng ở bên ngoài bắt đầu tối dần đi.
- A a a! Đáng chết đáng chết đáng chết!
Thiếu Viêm Nông gào lên, trong tay lại xuất hiện một cuốn tranh. Cuốn tranh nhìn cũng bình thường. Giấy của nó nếu ở Kỷ tộc thì có thể là hiếm nhưng nếu tới An Thiền thành thì cũng rất đỗi bình thường.
Nhưng trên cuốn tranh nhìn như bình thường ấy lại có một chữ rất to: Định!
- Định!
Ánh mắt của đám người Kỷ Ninh cùng bị chữ trên tranh này thu hút. Một chữ vô cùng đơn giản nhưng lại tỏa ra khí thế Đạo vô cùng. Thậm chí còn khổng lồ hơn Vũ Thủy Chi Đạo, Liệt Hỏa Chi Đạo mà Kỷ Ninh biết rất nhiều. Tới mức mà làm cho đám người Kỷ Ninh có một loại cảm giác như muốn thần phục khấn vái.
Oang!
Chữ 'Định' trên cuốn tranh bỗng nhiên lóe sáng, tỏa ra ánh sáng mờ mờ chiếu ra xung quanh. Mà tới cả cơn sóng yêu binh ở bên cũng nằm trong phạm vi chiếu sáng.
Lúc này, gió ngừng thổi, nước cũng ngừng trôi.
Trời đất như bị giữ chặt lại
Nhưng đám người Kỷ Ninh lại không bị ảnh hưởng chút nào. Cả đám không khỏi kinh ngạc không thôi.
- Việc này, việc này sao lại có thể?
- Không đúng, cơn sóng yêu binh kia vẫn chuyển động, nhưng chuyển động vô cùng chậm.
Đám Kỷ Ninh lập tức phát hiện ra. Cơn sóng ở bên cạnh không phải ngừng mà chỉ là đang di chuyển với một tốc độ vô cùng chậm.
- Vèo.
Không bị cơn sóng yêu binh ngăn cản, chiến thuyền bay vèo một cái là đã vượt qua khoảng cách hơn mười dặm.
- Mở.
Thiếu Viêm Nông tái mét mặt cầm chìa khóa Tiên phủ trong tay. Ở không gian phía trước lập tức xuất hiện một cái cửa điện. Chiến thuyền lập tức bay vèo một cái qua cửa điện. Tiếp theo cửa điện đóng lại.
Vù...
Ngay khoảng khắc khi đám người Thiếu Viêm Nông vừa vượt qua cửa điện thì cơn sóng bị như bị chặn lại kia lập tức mãnh liệt đổ ập xuống.
- Sao lại như vậy? Sao lại có thể như vậy?
Thủ lĩnh 'Chân Bảo đạo nhân' dẫn dầu cơn sóng yêu binh khó tin nhìn về phía cánh cửa ở xa xa đang dần đóng lại:
- Vừa rồi, vừa rồi...
Hắn vĩnh viễn không thể quên được cảm giác vừa rồi.
Rõ ràng là hắn đã dùng hết khả năng điều khiển cơn sóng yêu binh, hơn nữa tốc độ tấn công rất nhanh. Nhưng không hiểu vì sao trong nháy mắt, chiến thuyền kia như tăng tốc lên vạn lần, chục vạn lần. Chính vì tốc độ của đối phương tăng quá nhanh nên bản thân hắn không tài nào kịp điều khiển để tấn công theo được. Mà đối phương còn xuyên qua đám yêu binh bên này trong nháy mắt, sau đó mở cánh cửa giữa không trung.
- Sư tôn, bọn chúng, làm sao mà bọn chúng lại tăng tốc nhanh tới vậy? Ta căn bản không kịp theo nổi.
Chân Bảo đạo nhân truyền âm nói.
Ở chỗ xa xa, 'Đa Hòa tiên nhân' đang đối đầu với Thần Ma Tương Liễu Phương nhưng vẫn chú ý tới bên này. Dù sao đám người trong chiến thuyền mới là quan trọng nhất.
Vừa rồi hắn cũng cảm thấy như mơ.
- Không phải bọn chúng nhanh mà là ngươi chậm.
Đa Hòa tiên nhân nói:
- Trong khoảng khắc ấy, toàn bộ yêu binh các ngươi di chuyển còn chậm hơn cả con rùa con.
- Làm sao lại vậy. Ta không hề có cảm giác chậm lại tí nào. Đạo binh dưới trướng cũng không hề có ai có cảm giác giảm tốc cả.
Chân Bảo chân nhân vội vàng nói.
- Đó là bởi vì...thời gian của các ngươi trôi đi chậm hơn. Hẳn là ngươi đã nghe nói qua 'một ngày trên trời bằng một năm dưới đất'. Điều đó chính là do thời gian trên trời trôi đi trôi đi không giống với ở đây. Ngươi cảm thấy ở trên trời trôi qua một ngày thì ở dưới thế gian đã qua một năm rồi. Vừa rồi ngươi cảm giác chỉ trong nháy mắt nhưng trên thực tế lại khác xa. Chính vì thế nên đối phương có thể đi ra ngoài hơn mười dặm.
Trong mắt của Đa Hòa tiên nhân có chút tuyệt vọng:
- Không ngờ loài người kia lại có được bảo bối như thế. Chẳng lẽ ông trời muốn diệt chúng sinh trong thế giới Tiên phủ này sao?
Chân Bảo đạo nhân cũng hiểu ra.
Hóa ra là thời gian.
Thời gian thay đổi.
Với cảm giác của bản thân chỉ là nháy mắt. Nhưng trên thực tế thì người khác đã sống tới cả ngàn năm. Tốc độ trôi đi của thời gian không giống nhau mới tạo thành việc vừa rồi.
- Không ngờ lại có bảo vật như vậy.
Chân Bảo đạo nhân thì thào tự nói.
- Ha ha ha...Các ngươi không cản nổi công tử nhà ta. Ngăn không nổi.
Ở xa xa, Thần Ma Tương Liễu Phương bắt đầu chạy về xa xa, đồng thời tiếng cười lại vang vọng khắp gầm trời.