Mãng Hoang Kỷ

Chương 493: Chương 493: Nháy mắt vạn năm (2)




Cơn sóng yêu binh không đuổi bắt nữa.

Nếu Thần Ma Tương Liễu Phương đã muốn chạy thì bọn chúng cũng chẳng có cách nào đuổi kịp được.

- Đi qua bên kia, chúng ta qua bên kia mau.

Trên khuôn mặt trung niên của Đa Hòa tiên nhân đã già đi không ít trong nháy mắt.

Uỳnh...

Hai cơn sóng yêu binh hợp lại cùng một chỗ tạo thành một cơn sóng lớn hơn, nhanh chóng bay về phía xa xa.

Không bao lâu.

Cơn sóng yêu binh đã hợp lại với đạo binh dạ xoa.

- Các ngươi đã đánh bại rồi à? Hay là thua?

Vu Tùy tiên nhân truyền âm nói. Những yêu quái ở bộ tộc Vu Giang khác cũng nhìn qua.

- Bị thua rồi.

Đa Hòa tiên nhân nói giọng khàn khàn:

- Không ngờ đám loài người kia lại có thể lấy ra một món bảo vật không thể tưởng tượng nổi.

Vừa rồi do hai bên cách nhau hơn ngàn dặm nên bộ tộc Vu Giang không thể thấy rõ trận chiến.

- Bảo vật gì có thể vượt qua cách trở do các ngươi tạo ra?

Vu Tùy tiên nhân gặng hỏi.

- Là một bảo vật có thể ảnh hưởng tới thời gian.

Đa Hòa tiên nhân lắc đầu.

- Thời gian?

Vu Tùy tiên nhân hơi kinh ngạc. Dù sao hắn cũng thuộc bộ tộc Vu Giang nên cũng biết được chút ít bí mật. Thông thường những bảo vật ảnh hưởng tới thời gian sẽ thường gặp ở những trận chiến của Thiên Tiên. Đối với Thiên Tiên thì nó cũng rất đỗi bình thường. Nhưng phải biết rằng, hơn vạn Tán Tiên Địa Tiên cũng chưa chắc đã có một Thiên Tiên...

Loại bảo vật có thể thay đổi tốc độ trôi đi của thời gian với Tán Tiên Địa Tiên cũng không phải cái gì xa vời lắm. Nếu ở bên ngoài thì Tán Tiên, Địa Tiên có thể tận mắt thấy qua. Nhưng ở trong thế giới Tiên phủ thì hai tên Tán Tiên cũng chỉ mới nghe nói qua mà thôi.

- Không phải lo.

Vu Tùy tiên nhân truyền âm nói:

- Đám người kia cùng lắm cũng chỉ có một cái như thế thôi. Ta không tin chúng lại có tới cái thứ hai.

Đa Hòa tiên nhân cũng gật đầu.

- Đa Hòa, hiện giờ chúng ta đã không còn đường lùi nữa. Đây là phân điện cuối cùng. Chúng ta nhất định phải bảo vệ nó! Đây cũng là cơ hội lấy chiếc chìa khóa Tiên phủ cuối cùng.

Vu Tùy tiên nhân nói:

- Với khát vọng của đông đảo yêu quái qua vô số năm tháng. Đây chính là cơ hội cuối cùng.

- Không đơn giản chỉ là cơ hội cuối cùng đâu.

Đa Hòa tiên nhân nói giọng khàn khàn:

- Đây cũng chính là cơ hội sống duy nhất đó.

- Sống?

Vu Tùy tiên nhân hơi ngẩn ra nhưng rồi sau đó lập tức tái mặt.

- Có thể sử dụng bảo vật như thế. Có thể ép Thần Ma làm hộ vệ...thì chắc chắn đám người tới đây không hề tầm thường.

Âm thanh của Đa Hòa tiên nhân vang vọng xung quanh, tới bên tai của từng yêu quái. Hắn từ từ nhắc tới việc mà yêu quái nào cũng sợ hãi:

- Một khi phân điện cuối cùng bị bọn chúng luyện hóa. Cả Tiên phủ sẽ bị bọn chúng điều khiển. Tới lúc đó, bọn chúng muốn giải quyết chúng ta thế nào cũng được. Tất cả đều nằm trong tay bọn chúng. Bọn chúng có thể điều đại quân ở bên ngoài tới. Cũng có thể phá hỏng thế giới Tiên phủ làm cho đời sau của chúng ta muốn ăn muốn uống cũng không có mà ăn uống. Rồi dần dần đời sau của chúng ta sẽ cứ thế mà chết đói. Tóm lại, chỉ cần luyện hóa được Tiên phủ là bọn chúng sẽ có rất nhiều cách.

Toàn bộ yêu quái đều hoảng sợ.

Đúng.

Đối phương chỉ cần nắm Tiên phủ trong tay là hoàn toàn có thể tới đánh bất cứ chỗ nào trong Tiên phủ. Chỉ cần ném một vài chất độc đáng sợ...là có thể dễ dàng hủy diệt mấy vạn dặm. Những chất độc đáng sợ ấy có thể làm cho mấy vạn năm không có một ngọn cỏ mọc nổi.

Xây dưng khó khăn nhưng phá đi thì lại dễ dàng.

Phá hủy thế giới này rồi chờ thêm vài vạn năm nữa là cả thế giới Tiên phủ này cũng chẳng còn kẻ nào sống.

- Đây là hi vọng cuối cùng của chúng ta.

- Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta.

- Trận chiến quyết định.

- Nhất định phải cướp lấy chìa khóa Tiên phủ!

- Cho dù chúng ta có chết hết thì cũng không thể để chúng luyện hóa được phân điện cuối cùng này! ! !

Âm thanh của Đa Hòa tiên nhân vang vọng khắp gầm trời.

- Chiến!

- Chiến!

- Chiến!

Toàn bộ yêu quái gầm lên. Toàn bộ yêu quái đều mang ý chí chiến đấu ngập trời.

Đây đã không còn là cuộc chiến tự do nữa mà thật sự là cuộc chiến sinh tồn!

...

Điển sảnh cổ xưa.

Một con thuyền nháy mắt tiến vào. Quầng sáng vàng bên ngoài chiến thuyền đã gần như biến mất. Cả chiến thuyền không còn vẻ mạnh mẽ huyền diệu nữa, giống như một vật chết.

- Trận đồ đã hoàn toàn vỡ vụn.

Mộc Tử Sóc lắc đầu nói:

- Thời khắc cuối cùng, cơ bản là chiến thuyền theo quán tính mà bay vào. Một chiến thuyền khôi lỗi thiên giai cứ thế mà bị hủy diệt rồi.

- Chiến thuyền khôi lỗi thiên giai đã không còn quan trọng nữa.

Thương Giang chân nhân lắc đầu. Ánh mắt của hắn mang đầy hàm ý:

- Các ngươi nhìn Thiếu Viêm công tử kìa.

Đám người Kỷ Ninh phát hiện ra.

Thiếu Viêm công tử đang cầm cuốn tranh, nhìn chằm chằm vào chữ 'Định' trên đó.

Đáng tiếc, hiện tại...chữ 'Định' kia đã không còn cái gì đặc biệt, chỉ giống như chữ bình thường mà thôi.

- Nháy mắt ngàn năm.

Dư Vi khẽ nói:

- Đây là bảo vật nháy mắt ngàn năm. Chỉ cần dùng bảo vật này ra là có thể gần như chắc chắn giết chết một tên Tán Tiên. Tuy rằng bảo vật này không phải pháp bảo tiên giai nhưng cũng không kém mấy.

Kỷ Ninh hơi khó hiểu.

Cửu Liên ở bên cảnh thấy vẻ mặt của Kỷ Ninh thì lập tức truyền âm nói:

- Nhát mắt ngàn năm là bảo vật có khả năng thay đổi tốc độ của thời gian trong một lần. Ngươi cảm giác thời gian trôi đi trong nháy mắt nhưng đối phương lại cảm nhận như trôi qua ngàn năm. Đương nhiên đây chỉ là cách miêu tả phóng đại lên. Tóm lại là tốc độ thời gian trôi đi khác nhau rất nhiều. Nguyên Thần đạo nhân dùng bảo vật này có thể giết chết Tán Tiên. Từ đó có thể thấy được mức độ trân quý của bảo vật này.

Kỷ Ninh đã hiểu ra.

Khi mình nhận truyền thừa thần thông 'Trích Tinh Thủ' đã được chuyển tới một không gian khác. Ở trong không gian đó, dù mình có ở vài tháng thì thời gian bên ngoài cũng không nhúc nhích. Nơi đó còn phóng đại hơn cả cuốn tranh kia.

- Đáng hận, đáng hận.

Thiếu Viêm công tử nhìn cuốn tranh, nghiến răng nghiến lợi.

- Nhìn bộ dạng của Thiếu Viêm công tử thì chắc hẳn đang đau lòng tới phát điên.

Mộc Tử Sóc truyền âm với vẻ vui sướng khi người gặp nạn. Vị Thiếu Viêm công tử bỏ ra bảo vật mạnh mẽ như thế nhưng lại không hề làm cho đám người Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Tuyết Hồng Y cảm thấy bất đắc dĩ. Bọn hắn đều hiểu được rằng bọn hắn mới chỉ tính là thiên tài ở trong quận An Thiền mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.