Bách Mộ sơn là một nơi linh khí hội tụ trong Thiên Giới, vốn là nơi an táng thi thể của rất nhiều Thần Ma cường đại trong một trận chiến từ thượng cổ, cho nên mới gọi là Bách Mộ sơn. Có thể vì thi thể của rất nhiều Thần Ma cường đại mai táng tại đây càng làm cho vùng đất này thêm thần kỳ, trên Bách Mộ sơn sinh trưởng rất nhiều loại cây cây cỏ cỏ, những cây cỏ này phần lớn đều có linh tính, thậm chí tự phát tu luyện.
Hoa cỏ tu luyện vốn rất khó khăn, lại cùng gốc từ Bách Mộ sơn, tự nhiên rất đoàn kết.
Các nàng sau khi biến hóa đều thành nữ tử.
Ở Bách Mộ sơn phần đông là Địa Tiên, Tán Tiên, ngoài ra chỉ có sáu Thiên Tiên và một vị Thuần Dương Chân Tiên.
Khô Thảo tiên tử này chính là Thuần Dương Chân Tiên. Bản thể của nàng là một cây cỏ dại nhìn như héo rũ, nhưng gốc cỏ dại này lại thần kỳ vô cùng, một khu vực lớn xung quanh nó không có hoa cỏ nào có thể sinh trưởng được. Nhất cử hóa hình thành Phản Hư Địa Tiên, sau đó lại dễ dàng vượt qua Thiên kiếp trở thành Thiên Tiên đầu tiên của Bách Mộ sơn. Vẻ đẹp của nàng ẩn giấu sâu bên trong, càng tiếp xúc với nàng nhiều càng không tránh được si mê, thậm chí Thiên Đế của Tam Giới cũng si mê nàng, Thiên Đế cũng muốn trộm hương, ai dè vừa tiến vào Bách Mộ sơn, Thiên Đế đã bị một cước đá bay đi …
Chỉ một từ vang vọng Thiên Giới:
- Cút!
Thiên Đế xám xịt rời đi.
Vì vậy Tam Giới đều suy đoán, sau lưng Khô Thảo tiên tử nhất định có Chân Thần Đạo Tổ. Bất quá, Khô Thảo tiên tử gần như là nữ tử tuyệt sắc đứng đầu Tam Giới, có thể có Chân Thần Đạo Tổ chống lưng cũng không kỳ quái.
- Tỷ tỷ.
Tiên nữ áo lục tròng mắt rưng rưng:
- Tử Thảo muội muội chết thật thảm, một tiểu cô nương ôn nhu yếu ớt như thế mà cái tên Kỷ Ninh kia không một chút hạ thủ lưu tình. Phu quân ta cũng đã toàn lực tiến đến, thậm chí truyền âm ngăn cản, thế mà tên Kỷ Ninh vẫn giết Tử Thảo muội muội. Tỷ tỷ, … Người phải báo thù cho Tử Thảo!
Trong mắt Khô Thảo tiên tử lóe ra ánh hàn quang, lạnh nhạt nói:
- Bảy tiên nữ Bách Mộ sơn chúng ta không phải loại người có thể tùy ý bị đánh giết. Tên Kỷ Ninh này lai lịch ra sao, phu quân Phù Hoa Chân Tiên của ngươi cũng có chút thủ đoạn lợi hại, chẳng lẽ hắn cũng không giết được Kỷ Ninh?
- Tên Kỷ Ninh này chẳng qua là một Phản Hư Thần Ma, cả Thiên kiếp cũng không vượt qua được.
Cô gái áo lục nói:
- Bất quá, thực lực của hắn vô cùng cao minh, mặc dù là Phản Hư Thần Ma nhưng lại có thể ngăn cản phu quân ta một lát.
- Ngăn cản Phù Hoa?
Khô Thảo tiên tử giật mình.
Thiên Tiên và Chân Tiên có chênh lệch rất lớn.
Muốn ngăn cản Chân Tiên, phóng mắt khắp Tam Giới cũng chỉ có vài Thiên Tiên yêu nghiệt nhất mới có thể làm được.
- Theo lời của phu quân, tuy hắn rất muốn giết tên Kỷ Ninh này nhưng thực lực của kẻ này xác thực đã đến cánh cửa Thiên Thần Chân Tiên.
Cô gái áo lục nói tiếp:
- Hơn nữa Hạ Hoàng của thế giới Đại Hạ lại muốn che chở cho Kỷ Ninh, mà sau lưng Kỷ Ninh còn có một sư phó là Chân Thần Đạo Tổ. Đúng rồi, ta quên nói, Kỷ Ninh có tu luyện Bát Cửu Huyền Công.
Thân hình Khô Thảo tiên tử dừng lại.
- Ta hiểu rồi.
Khô Thảo tiên tử đứng đó suy nghĩ.
Cô gái áo lục vô cùng lo lắng đứng đợi.
Nàng rất hiểu thủ đoạn của tỷ tỷ nhà mình, tất nhiên là hi vọng được tỷ tỷ hỗ trợ.
- Tỷ tỷ?
Cô gái áo lục nhẹ giọng nói.
- Trong bảy tiên nữ Bách Mộ sơn thì Tử Thảo là người sinh ra muộn nhất, hơn nữa suốt ngày ở gần ngươi. Từ lúc nàng độ kiếp thành Thiên Tiên ta cũng chỉ gặp mấy lần, tình cảm tuy rằng nhạt… Nhưng dù thế nào thì nàng ta cũng xuất thân Bách Mộ sơn. Nếu như ta nhớ không nhầm, sau khi nàng ta ly khai chỗ ngươi thì đi theo Thanh Hồ a.
Khô Thảo tiên tử nói.
- Đúng.
Cô gái áo lục gật đầu.
- Vậy ngày mai ta sẽ đi gặp Thanh Hồ.
Khô Thảo tiên tử nói.
Tiên nữ trên Bách Mộ sơn nhiều lắm, Địa Tiên Tán Tiên cũng có một đoàn. Những Địa Tiên Tán Tiên này dưới Thiên kiếp, Tam Tai Cửu Kiếp đều rất khó sống được trăm vạn năm. Cho nên người sinh ra sớm như Khô Thảo tiên tử có rất ít tình cảm với những tiên nữ này, chỉ có đám tiên nữ ra đời cùng thời với nàng mới có tình cảm sâu đậm. Tử Thảo kia cũng chỉ là một vãn bối đi theo mấy nhân vật lợi hại, lại gặp cơ duyên xảo hợp mà thành Thiên Tiên. Nếu không phải vì nàng là Thiên Tiên, sợ rằng Khô Thảo tiên tử cũng không nhớ rõ nàng.
******
Thế giới Đệ Ngũ.
Trong một cung điện nguy nga, môn chủ Vô Gian Môn Thanh Hồ đang nói chuyện với Khô Thảo tiên tử.
- Khô Thảo muội muội, chuyện này đầu đuôi thế nào ta đều đã nói cho muội nghe.
Thanh Hồ môn chủ lắc đầu:
- Kỳ thật Vô Gian Môn ta mong muốn giết Kỷ Ninh hơn bất kỳ ai, hắn không chết chính là biến số lớn nhất trong việc Vô Gian Môn ta đánh chiếm thế giới Đại Hạ. Hiện tại hắn đã có thực lực làm rối loạn đại cục chứ đừng nói sau này, cho nên càng giết hắn sớm càng tốt.
Nhưng ngươi vẫn phải đợi cơ hội tốt a, dù sao tên Kỷ Ninh này cũng thực sự khó giết. Hắn có Bát Cửu Huyền Công hộ thể, một khi giết hắn không chết … Không chừng tiên nhân chúng ta phái đi sẽ bị nhân vật sau lưng hắn giết chết.
Khô Thảo tiên tử cũng nhíu mày.
Nàng là loại người có ngạo khí rất cao, nhưng cũng không ngốc nghếch đến độ đi mạo hiểm tính mạng.
- Thanh Hồ.
Một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Một nam tử tóc dài buông xõa đi đến, ánh mắt gã rất đáng sợ.
- Ô Tiêu.
Thanh Hồ môn chủ, Khô Thảo tiên tử đều nhận ra kẻ đến là kỳ nhân trong đám Thiên Tiên, Ô Tiêu Thiên Tiên. Từ cổ chí kim, không ai biết được sức mạnh cực hạn của Ô Tiêu Thiên Tiên như thế nào. Nhưng chẳng cần do thám cũng có thể biết có lẽ cũng chỉ là cực hạn của Thiên Tiên thôi.
Thế nhưng lúc giao chiến gã có thể dùng rất nhiều chiêu bàng môn tả đạo làm Thiên Thần Chân Tiên cũng bị ăn thiệt thòi. Ví dụ như lúc Phù Hoa Chân Tiên đi giết Kỷ Ninh, Kỷ Ninh chỉ có thể dựa vào tiễn thuật để ngăn cản, thế nhưng Ô Tiêu Thiên Tiên chỉ cần dùng bàng môn tả đạo cũng dễ dàng trốn thoát, cho nên trong Tam Giới, đám Thiên Thần Chân Tiên đều dùng lễ ngang hàng đối đãi với gã.
- Tử Thảo chết đi như thế, ngươi đường đường là môn chủ Vô Gian Môn , vậy mà bảo hộ Tử Thảo như thế sao? Trước kia ngươi ở trước mặt ta nói thế nào?
Ô Tiêu Thiên Tiên cực kỳ phẫn nộ, gã không quên được nha đầu kia lúc mới hóa hình, vừa khai mở linh trí, ngốc nghếch đi theo gã, gọi gã là “lão gia tử”, lúc đấy gã vẫn luôn tủm tỉm cười với nha đầu ngốc ấy.