Ở kia là một cái sân lớn, nơi ca ca đang luyện tập Phong Dực độn pháp, cô bé chạy tới gọi lên:
- Ca ca, ca ca.
- Tiểu muội.
Nam nhân cao lớn như núi kia quay lại gọi nàng.
- Tỷ tỷ, phụ thân.
Nàng lại thấy được hai bóng người nữa, người trung niên nho nhã râu dài kia, còn có cả thiếu nữ với vẻ kiêu ngạo kia nữa. Đó chính là phụ thân và tỷ tỷ của nàng.
- Ca ca, tỷ tỷ, phụ thân...Ta tới đây.
Cô bé chạy tới, chạy tới bên ca ca, tỷ tỷ, phụ thân. Đoàn tụ rồi, cuối cùng cả nhà lại đoàn tụ rồi.
...
Uất Trì Tuyết nằm trong lòng của Kỷ Nhất Xuyên, mắt nhắm lại.
Trên mặt vẫn còn giữ lại nụ cười điềm tĩnh.
- A, a, a...
Kỷ Nhất Xuyên há mồm, muốn hét lên nhưng lại không thể. Hắn ôm chặt thê tử, ngửa đầu, nước mắt cứ thế chảy ra.
Kỷ Ninh ở xa xa cũng ngừng lại. Cả người hắn run rẩy bước từng bước một tới, đến lúc đên bên người mẫu thân thì quỳ xuống.
- Mẫu thân!
Kỷ Ninh khóc thét lên.
...
Âm thanh truyền tới phía sân nhỏ bên ngoài làm đám người hầu trong nhà cảm nhận được sự đau xót thương tâm của công tỷ Kỷ Ninh. Khi nghe được tiếng khóc đau thương kia thì bọn họ lập tức hiểu được nữ chủ nhân đã chết rồi, cả đám cũng đều cúi đầu rơi lệ. Bọn họ không thể nào quên được vị nữ chủ nhân nhân từ này.
*******
Kỷ Ninh đã rời khỏi Tây Phủ thành về ở trên đảo giữa hồ Dực Xà.
Theo nguyện vọng của mẫu thân, hắn tự tay đem tro cốt của mẫu thân rắc lên hồ Dực Xà. Thời gian còn lại trong ngày, Kỷ Ninh chỉ thích nằm trên một con thuyền nhỏ để cho con thuyền tự trôi đi bồng bềnh trên mặt hồ Dực Xà.
Điều đó giống như...
Được nằm trong lòng của mẫu thân. Một cảm giác yên bình và ấm cúng.
Thời gian lặng yên như nước trôi đi, đảo mắt đã qua năm năm.
Đảo Minh Tâm, hồ Dực Xà.
Đảo Minh Tâm là tên do Kỷ Ninh tự đặt ra, bên trên hòn đảo kiến trúc san sát. Nguyên gốc hòn đảo vốn là một nơi hoang vắng nhưng ngày hôm nay đã trở thành chốn bồng lai tiên cảnh mỹ lệ. Vào lúc thời khắc giao mùa giữa xuân hạ, các loại hoa đua nhau khoe sắc, trải qua sự chăm sóc tỉ mỉ của những người hầu, chúng lại càng đẹp vô cùng.
- Thu Diệp tỷ, Thu Diệp tỷ.
Một tên thiếu niên đồ đen chạy vội tới gọi.
Thu Diệp đang ngồi đun nước pha trà nghe thấy thế thì quay đầu nhìn lại, cười nói:
- Thanh Thạch, luyện bắn tên xong rồi à? Có hay không bị sư phụ Mông Ngư giáo huấn?
- Việc này...
Thanh Thạch gãi đầu, bất đắc dĩ nói:
- Có thể không bị giáo huấn sao. Trong lúc sư phụ Mông Ngư huấn luyện bắn tên đều giáo huấn ta, lại còn thường xuyên đem ca ca ra so sánh. Ca ca là thiên tài cỡ nào mà ta có thể so sánh tới?
- Như thế là ngươi đã rất được quý trọng rồi đó.
Thu Diệp nhìn Thanh Thạch giống như nhìn em ruột mình vậy, trịnh trọng nói:
- Công tử cũng đã nói rồi. Tuy sư phụ Mông Ngư bị phế mất đan điền nhưng nhờ thế mà càng dốc lòng vào nghiên cứu tiễn thuật...Hiện tai tiễn thuật ngược lại đã cao hơn một tầng. Bởi vì sư phụ Mông Ngư cũng cư trú tại đảo Minh Tâm, lại được công tử mở lời mời nên mới nguyện dạy ngươi. Nhờ đó ngươi có thể được dạy dỗ tốt, lại có thể có thêm được một môn tuyệt học nữa.
Thanh Thạch gật đầu liên tục:
- Ta hiểu.
Thanh Thạch cũng sống rất vui vẻ trên đảo Minh Tâm. Kỷ Ninh đã hoàn toàn coi hắn là đệ đệ, dùng ca ca đệ đệ để xưng hô. Từ cách xưng hô có thể nhận ra quan hệ gần gũi đến mức nào, như bình thường người ta cũng chỉ xưng hô 'đại huynh' 'đại ca', còn cách xưng hô ca ca chỉ dành cho những người lớn lên từ bé với nhau.
- Ừ.
Thu Diệp mỉm cười, gật đầu.
- Kỷ Ninh ca ca đâu rồi?
Thanh Thạch gặng hỏi.
- Đang luyện kiếm sao?
Thu Diệp cười nói:
- Không phải luyện kiếm.
- À, vậy thì chắc đang ngủ ở đâu đó trên hồ Dực Xà rồi.
Thanh Thạch vừa cười vừa nói. Sau khi sống năm năm ở hồ Dực Xà hắn cũng đã rất hiểu thói quen của Kỷ Ninh. Hiện tại ngoại trừ lúc luyện kiếm, thời gian còn lại Kỷ Ninh đều nằm ngủ trên một con thuyền nhỏ trên hồ Dực Xà để mặc sóng nước đẩy đi.
- Đúng vậy, chắc là đang ngủ.
Thu Diệp quay đầu nhìn về phía hồ nước vô biên.
Thanh Thạch không nhịn được hỏi:
- Lúc trước ta có hỏi Kỷ ninh ca ca là tại sao lại luôn ngủ ở hồ Dực Xà, ca ca lại nói...lúc đó là lúc đang tu luyện. Ta liền chả hiểu gì, đang ở ngủ ở hồ Dực Xà thì làm sao tu luyện được? Có điều kiếm pháp của Kỷ Ninh ca ca thì càng ngày càng lợi hại hơn, hai năm trước Kỷ thống lĩnh cũng đã tự nhận không địch lại được nữa rồi!
- Đúng vậy đó, kiếm thuật của công tử đã cao siêu tới mức không thể tưởng tượng nổi rồi.
Thu Diệp cảm thán.
- Ta đã từng xem lúc công tử luyện kiếm, có rất nhiều các loài thủy điểu (chim săn mồi trên nước) bay tới vây quanh thật lâu mà không muốn rời đi.
- Thần kỳ đến như vậy ư? Thanh Thạch kinh ngạc.
- Hồi trước, hàng năm Kỷ thống lĩnh đều giao đấu cùng công tử một lần, nhưng hai năm trước tự thấy không đấu lại nữa nên về sau cũng không đến nữa. Đáng tiếc công tử không cho ta xem. Không biết tình cảnh lúc công tử giao đấu với Kỷ thống lĩnh thế nào nhỉ?
Thu Diệp có một chút thèm muốn. Ở trong mắt nàng, kiếm thuật của Kỷ Nhất Xuyên đã sớm được xếp vào hàng thần thoại rồi, còn kiếm thuật của công tử nhà mình bây giờ thì càng cao thâm khó đoán hơn.
Kỷ Nhất Xuyên cũng ở trên đảo Minh Tâm, có điều là ở một góc khác trên đảo. Bình thường lại ra quy định rất quái gở không cho bất kỳ một người nào tới, không có bất kỳ người hầu nào ở cùng. Chỉ có Kỷ Ninh là có thể thỉnh thoảng tới gặp phụ thân mà thôi.
- Thật tò mò. Không biết kiếm thuật của ca ca đã đạt tới cấp độ gì rồi?
Trong mắt Thanh Thạch hiện lên vẻ sùng bái.
- Nhìn kia.
Bỗng nhiên Thu Diệp nhìn về hướng hồ nước.
- Sao?
Thanh Thạch cũng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở chỗ xa xa xuất hiện một đội thuyền. Thanh Thạch vốn mang vẻ vui mừng tường là con thuyền nhỏ mà Kỷ Ninh ngủ ở trong. Thế nhưng sau khi nhìn Kỷ...thì nhận ra thuyền kia chính là một con thuyền lớn chuyên chở người ra vào hòn đảo. Dù sao thì hiện tại đã có không ít người ở trên đảo Minh Tâm, người hầu cũng có tới gần trăm người nên phải thường xuyên chở rất nhiều lương thực đến đảo, rồi thỉnh thoảng lại có người ngoài viếng thăm nên dĩ nhiên phải có thuyền đưa sang.
Trên thuyền qua hồ.
Đang có một đám người trẻ tuổi chuyện trò vui vẻ.
- Tông chủ lại bắt chúng ta đến bái kiến tên Kỷ Ninh này. &