Mãng Hoang Kỷ

Chương 218: Chương 218: Tầng thứ 7 Xích Minh Cửu Thiên Đồ. (1)




Một lát sau.

Ở phía xa xa một tòa thành đã xuất hiện trong tầm nhìn.

- Sao?

Đứng trên con thuyền, Nông Tử Đạo liếc mắt một cái liền nhìn thấy có người đang ở khoảng không phía trên tòa thành ở phía xa xa.

Người nọ đạp trên đường sáng bay nhanh tới.

- Động Phiếm Dư?

Nông Tử Đạo liếc mắt một cái là đã nhận ra lão già này.

- Tử Đạo sư huynh.

Động Phiếm Dư vừa thấy Nông Tử Đạo liền lo lắng hỏi:

- Ta nghe nói Tử Đạo sư huynh đi cùng với đám Đồng Ngọc sư huynh tới Ngưu Giác Sơn. Làm sao mà Tử Đạo sư huynh lại xuất hiện ở đây? Con nữa có không ít người trong đám đồng môn đi Ngưu Giác Sơn đã bị vỡ nát mệnh giản. Ngay cả tộc trưởng Động tộc ta là Động Tử Khải cũng bị vỡ nát mệnh giản. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở Ngưu Giác Sơn vậy?

Nông Tử Đạo lắc đầu nói:

- Thật hố thẹn. Lần này đông đảo đồng môn đi Ngưu Giác Sơn, ngoại trừ ta ra thì những người khác đều đã chết.

- Cái gì! Toàn bộ đều chết hết sao?

Động Phiếm Dư kinh hãi. Đồng môn nhiều như vậy đều, đều. . .

- Ngoại trừ ta thì bọn họ đều đã chết hết.

Nông Tử Đạo thở dài.

- Ta tới đây để báo cho ngươi biết. Ngưu Giác Sơn có nguy hiểm cực lớn. Vạn lần không được tùy tiện đi vào. Đừng để sư huynh đệ đồng môn phải chịu thêm thiệt thòi nữa.

Động Phiếm Dư khẩn trương:

- Không thể tùy tiện đi vào? Vừa rồi, Vạn Tượng chân nhân Hứa Ly chân nhân đã tự mình mang theo một đám Tử Phu tu sĩ tới Ngưu Giác Sơn rồi!

- Hứa Ly chân nhân?

Nông Tử Đạo kinh hãi. Là đệ tử trọng điểm được Tuyết Long Sơn bồi dưỡng thì đương nhiên Nông Tử Đạo cũng biết Hứa Ly chân nhân. Hắn còn biết rằng Hứa Ly chân nhân cũng chẳng am hiểu chút nào về “trận pháp“. Kỳ thật, đa phần người tu tiền đều không am hiểu trận pháp, thường đều để đầu óc nghiên cứu cách tu luyện, ngộ đạo, pháp bảo, pháp thuật.

- Chân nhân đã đi bao lâu rồi?

Nông Tử Đạo liền hỏi.

- Vừa mới đi, chưa đủ thời gian uống cạn chung trà. Đám Hứa Ly chân nhân vừa đi thì Tử Đạo sư huynh đã tới rồi.

Động Phiếm Dư liền nói.

Nông Tử Đạo vội vàng căn dặn:

- Nhớ kỹ, khi gặp Tử Phủ tu sĩ khác tới. Nếu bọn họ không đi Ngưu Giác Sơn thì thôi nhưng nếu đi thì phải báo với bọn họ không thể tùy tiện đi vào đại trận ở Ngưu Giác Sơn kia. Đám Đồng Ngọc sư huynh đều đã chết ở đó.

- Ta nhất định sẽ báo cho các sư huynh đệ tới sau.

Động Phiếm Dư liền đáp.

- Được.

Nông Tử Đạo cũng không còn thời gian để mà nói thêm. Lúc này hắn khống chế con thuyền xé trời bay về hướng Ngưu Giác Sơn.

Ngưu Giác Sơn.

Đám người Kỷ Cửu Hỏa một mặt luyện hóa các loại pháp bảo, một mặt chú ý động tĩnh bên ngoài đại trận. Bọn họ có thể nhìn xuyên qua đám sương mù, từ trên cao chỉ liếc mắt mót cái là đã có thể nhìn thấy vùng đất hoang vu ở phía xa xa bên ngoài.

- Lúc trước ngoại trừ Nông Tử Đạo, đám Tử Phủ tu sĩ đều đã chết hết, còn để lại chúng ta hai con Tử Phủ linh thú.

Kỷ Lưu Chân cầm một thanh phi kiếm để luyện hóa với vẻ mặt vui sướng. Vùng xung quanh Yên sơn cũng chỉ có từng ấy thôi. Chết nhiều như vậy rồi thì chắc không còn kẻ nào lợi hại nữa đâu.

- Ừ.

Kỷ Cửu Hỏa cũng mỉm cười gật đầu.

- Kỷ tộc ta có hi vọng rồi.

Ảnh bà bà cũng cảm thán nói giọng khàn khàn.

Nếu dựa theo bình thường thì suy đoán của bọn họ cũng không sai.

Chỉ cần hai ngày là sứ giả của vương triều Đại Hạ đã có thể đi tới. Những chi nhánh quá xa với Yên sơn không thể nào tới kịp được. Mà ở vùng xung quanh cũng chỉ có tầm bốn, năm mươi Tử Phủ tu sĩ. Kẻ có danh tiếng nhất chính là Đồng Ngọc và Nông Tử Đạo! Hai người đó một chết một lẫn trốn thì những người khác làm sao dám mò tới đây?

Còn về việc bẩm báo với tông môn. Tông môn vốn có khoảng cách quá xa, chi sợ chưa báo được tin thì vương triều Đại Hạ đã che chở cho Kỷ tộc rồi.

- May mắn là có Kỷ Nhất Xuyên ở đó.

Kỷ Cửu Hỏa cảm thán nhìn về phía Kỷ Nhất Xuyên ở bên.

- Nhất Xuyên, ngươi sinh ra đứa con trai thật tốt.

Kỷ Nhất Xuyên nghe thế cũng không khỏi nở nụ cười. Nhà có đứa con như thế thì sao lại không tự hào được đây?

- Đợi khi nào sống qua kiếp nạn này đã.

Ảnh bà bà nói giọng khàn khàn.

- Chắc chắn Kỷ Ninh phải rời Kỷ tộc ta, lưu lạc ở phía bên ngoài, với thiên tư yêu nghiệt của nó thì ít nhất cũng có thế bái nhập làm môn hạ của một vài vị bản lĩnh lớn lao. Đến lúc đó thì còn sợ gì Tuyết Long Sơn nữa.

- Kỷ Ninh có tiền đồ vô hạn!

Kỷ Lưu Chân cũng cảm khái.

Bọn họ đều là tinh anh đừng đầu ở Kỷ tộc. Nhưng khi so sánh với Kỷ Ninh. . .thì bọn họ đều cảm nhận được khoảng cách chênh lệch cực lớn.

- Có người tới!

Bỗng nhiên, Kỷ Cửu Hỏa quát.

- Cái gì?

Từng người đều giật mình nhìn xuyên qua đám sương đen ra bên ngoài. Chỉ thấy xa xa trên bầu trời có một con thuyền buồm đang xé trời bay tới. Trên thuyền buồm có một đám người tu tiên.

- Là ai vậy?

- Đều chưa nhìn thấy bao giờ nên cũng chẳng nhận ra ai với ai cả.

- Ta có nhìn ra một tên. Lão già lùn kia chính là một kẻ tu tiên. Ta cũng đã từng gặp hắn một lần nhưng không biết tên.

Đám người Kỷ Cửu Hỏa nhìn lên trên con thuyền thì phát hiện có tám gã Tử Phủ tu sĩ. Nhưng bọn họ đều không biết tên, chỉ có Kỷ Cửu Hỏa là nhận ra được một người trong đó.

Kỷ Lưu Chân liền hỏi:

- Làm sao bây giờ? Chúng ta có phải gọi Kỷ Ninh không?

- Kỷ Ninh đang tu luyện trong đại trận.

Kỷ Cửu Hỏa lắc đầu.

- Hơn nữa chỉ có tám người tới thôi. Không cần phải sốt ruột.

Con thuyền đáp xuống, khi gần tới mặt đất thì biến mất. Tám người trên thuyền nhảy xuống. Chỉ thấy cách đó không xa có một con khôi lỗi đang đứng đó. Con khôi lôi kia dùng ánh mắt sáng xanh tò mò nhìn về hướng này.

- Là khôi lỗi.

Lư Hoảng liền nói.

- Sư thúc, ta đi xem nó cái.

Lúc này Lư Hoảng tiến lên vài bước. Hẳn chưa kịp mở miệng thì con khôi lỗi đã nói:

- Các vị chính là đệ tử Tuyết Long Sơn?

- Đúng.

Lư Hoảng gật đầu. Đám người Hứa Ly chân nhân cũng đi tới. Con khôi lỗi đầu gỗ vẫn biết điều nói:

- Ta phụng lệnh chủ nhân Nông Tử Đạo chờ đệ tử Tuyết Long Sơn đến sau. Nói rằng chủ nhân Nông Tử Đạo cùng đám Đồng Ngọc, tổng cộng mười tám Tử Phủ tu sĩ cùng hai tên Tử Phủ linh thú đều đã đi vào trong đại trận.

- Thế còn những tin tức khác?

Hứa Ly chân nhân hỏi tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.