- Không có việc gì.
Dư Vi lắc đầu, mỉm cừoi với Kỷ Ninh:
- Cũng chỉ là chuyện kiếp trước. Tuy rằng đã xảy ra, nhưng khi nhớ lại, đúng là làm cho ta không khống chế nổi cảm xúc. Có điều đó chỉ là quá khứ, đã qua rồi thì cứ cho qua hết đi. Dù sao ta cũng đã đầu thai sang kiếp khác. Thật ra ta cũng không muốn nhớ lại ký ức kiếp trước.
- Có thể nói cho ta được không?
Kỷ Ninh hỏi.
- Ta không muốn nói.
Dư Vi lắc đầu.
- Vậy kiếp trước tỷ có đạo lữ không?
Kỷ Ninh đột nhiên hỏi.
Dư Vi ngẩn ra, cẩn thận nhìn Kỷ Ninh, dường như muốn nhìn ra chút gì đó từ ánh mắt của Kỷ Ninh, rồi nàng lắc đầu nhẹ:
- Không có!
- À.
Kỷ Ninh nói:
- Qua trận vừa rồi, thần lực của ta đã tiêu hao quá nhiều, giờ phải nghỉ ngơi mới được.
Kỷ Ninh nói xong đứng dậy đi tới chỗ sâu trong hang, vung tay lên. Mặt đất núi đá như bị chém bóng đi. Kỷ Ninh nằm gối lên tay, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ.
Nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng Kỷ Ninh lại đang rối bời.
- Tại sao ta lại hỏi sư tỷ có đạo lữ hay không?
Kỷ Ninh lo lắng. Hắn là người thông minh, sớm đã hiểu ra bản tâm tu tiên nên hiểu ra vấn đề:
- Chẳng lẽ ta đối với sư tỷ...
- Không, đạo lữ đâu phải dễ dàng như thế?
- Tim ta đã sẵn sàng chưa?
- Vân chưa! Ta vẫn chưa chuẩn bị...
Kỷ Ninh quay người, dằn tất cả xuống đáy lòng.
Nhớ lại nửa năm qua, sớm chiều ở chung, sống chết có nhau, nhớ lại từ lần đầu gặp sư tỷ cho tới bây giờ, Kỷ Ninh thừa nhận. Ngay từ đầu hắn đó cảm giác rất tốt với sư tỷ, bởi vì Dư Vi sư tỷ và Cửu Liên khác nhau. Cửu Liên có rất nhiều suy nghĩ trái ngược với mình, không phải người cùng thế giới. Còn Dư Vi sư tỷ lại có rất nhiều cách nghĩ giống mình, tính cách cũng rất giống!
Xuất thân...
Gặp gỡ...
Thiên tư...
Mọi thứ sư tỷ đều rất giống mình. Thậm chí sư tỷ còn thông minh hơn cả mình. Nửa năm sớm tối bên nhau thật thoải mái. Sư tỷ đem đến cho mình một loại cảm giác ấm áp vô thanh vô tức, thẩm thấu vào nội tâm mình. Đặc biệt vừa rồi sư tỷ thổi sáo ở đây, tiếng sáo kia thật sự thấu tới tận tâm can của mình. Thậm chí Kỷ Ninh còn cảm nhận được cả niềm vui nỗi buồn...
Cảm giác thấu hiểu tâm tư của sư tỷ làm Kỷ Ninh cảm nhận được vẻ yếu mềm của sư tỷ, thậm chí hắn còn muốn ôm lấy sư tỷ lúc đó.
Cho nên hắn mới không kìm lòng được hỏi về vấn đề đạo lữ.
- Việc đạo lữ không thể coi thường được.
Kỷ Ninh thầm thở dài.
Dư Vi thấy Kỷ Ninh chui vào sâu trong hang nằm thì cũng đứng dậy đi ra cửa hang. Nàng ngồi ở cửa hàng, mắt dõi về phía núi rừng vô tận bên ngoài. Ở cửa hang có trận pháp che mắt nên bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Ánh trăng chiếu vào cửa hang
Dư Vi lặng lẽ bó gối ngồi thổi sáo.
- Ta có thể cảm nhận được trái tim của sư đệ Kỷ Ninh.
- Mọi dồn nén của ta từ trước đến giờ đều theo đó mà trôi đi.
- Trong ngày thứ sáu ở thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, đúng lúc ta bị dồn tới đường cùng, thế giới Sơn Thủy đồ lớn như vậy, mà sư đệ lại có thể trùng hợp tới. Chẳng lẽ vận mệnh đã muốn nói cho ta rằng sư đệ và ta sẽ ở cùng một chỗ sao?
- Chẳng lẽ ta sẽ có đạo lữ sao? Ta có tham vọng quá với đạo lữ không?
Dư Vi nhìn trăng treo cao trên vòm trời, tự hỏi:
- Ông trời, rốt cuộc bây giờ ta phải làm gì?
Dư Vi hiểu được nàng đang đi tới một bước ngoặt của cuộc đời.
Nếu nàng một lòng muốn sống với Kỷ Ninh thì hai người mới có thể tiến tới nhau.
Nếu nàng thật sự không muốn thì sau khi rời khỏi thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, chia tay ra là hết tất cả.
Qua từng tháng, số lượng Vạn Tượng chân nhân trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ không ngừng giảm. Hiện tại gần như những người còn lại trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ đều là những yêu nghiệt có chiến lực ngang tầm cỡ Địa Tiên bình thường.
Trên quảng trường hoàng thành.
- Ha ha, hiện tại trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ chỉ còn lại hơn một ngàn người. Vậy mà Hắc Bạch học cung ta có tới ba!
Ngũ Phong tiên nhân cực kỳ đắc ý. Tới cả thế lực đỉnh cao ở quận An Thiền là 'An Thiền Bắc Sơn tộc' còn không so sánh được với Hắc Bạch học cung. Ba người của Hắc Bạch học cung tham gia lần này đều rất khủng khiếp.
- Tới cả An Thiền Hầu còn phải bắt chuyện lâu như thế, thậm chí là những chư hầu, bộ tộc, tông môn lớn khác cũng phải nói chuyện với ta.
Ngũ Phong tiên nhân lập tức nhíu mày:
- Có điều hơi khó hiểu là rõ ràng Kỷ Ninh cũng rất lợi hại, vậy mà tại sao người tới hỏi chuyện toàn nhắc tới tên nhỏ lôi thôi kia nhỉ?
Ông ta có thể cảm giác được rằng những bộ tộc, môn phái lớn kia đều rất có thiện ý với Hắc Bạch học cung, đều muốn làm quen với Lạp Tháp chân nhân. Như thể Kỷ Ninh và Dư Vi còn lâu mới có thể so sánh được với 'Lạp Tháp chân nhân' vậy.
- Lạ thật đấy, Kỷ Ninh cũng rất lợi hại cơ mà, thời gian tu luyện lại còn ngắn hơn.
Ngũ Phong tiên nhân nghi hoặc.
- Đúng là khó hiểu.
Ở chủ điện Thiên Mang Điện, sau khi ngủ xong một giấc tỉnh dậy, Lã Động Tân trợn mắt nói:
- Ta đã ngủ một giấc ba tháng, vậy mà tại sao cô nương tên Dư Vi kia lại chưa kết đạo lữ với Kỷ Ninh vậy?
- Việc đạo lữ không thể coi thường được!
Một Thuần Dương chân tiên mặc đạo bào có hình Thái Cực đỏ máu lắc đầu nói.
- Chuyện tình yêu đâu thể chậm trễ được!
Lã Động Tân lắc đầu nói:
- Từ kinh nghiệm ta kiếm được khi đi khắp ba ngàn thế giới lớn, thì việc tình yêu tới lúc quan trọng nhất định phải quyết đoán! Nếu cứ lề mề kéo dài thì càng về sau lại càng khó thành đạo lữ được. Ta dám cá! Nếu hai người Dư Vi và Kỷ Ninh kết thành đạo lữ với nhau thì nhất định phải kết đạo lữ trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ. Tới lúc ra ngoài Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ...thì đã không còn lưu lạc sống chết, bên nhau sớm tối nữa thì sẽ không thể nào kết thành đạo lữ được!
- Các ngươi có dám cá hay không?
Lã Động Tận nhìn bốn phía.
- Lã Động Tân, ngươi là thánh tình, nói một là một, nhưng tại sao ngươi lại không có đạo lữ?
Vị Chân Tiên mặc áo Thái Cực đỏ máu nói.
- Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Người ngoài tỉnh táo, trong cuộc u mê.
Lã Động Tân thản nhiên nói rồi cũng không thèm nhìn nữa.
Trong một hang núi yên lặng có bố trí mê trận xung quanh.
Kỷ Ninh đang khoanh chân ngồi trên đám cỏ.