Nhưng thần lực Thần Ma luyện thể của Kỷ Ninh mới chỉ là “Tiên Thiên viên mãn“. Mà nguyên lực của luyện khí thì lại hơn hẳn Tử Phủ viên mãn. Dựa theo ảo diệu của Đại Bằng Đồ dùng nguyên lực để thao tác pháp bảo cánh chim cũng rất nhanh.
- Muốn duy trì Pháp Thiên Tượng Địa thì thần lực phải tiêu hao tới mức kinh người. Ta xem ngươi còn bao nhiêu thần lực đây.
Kỷ Ninh thầm nghĩ.
- Mà của ta thì vẫn chỉ có mất chút ít. Bất kể là Vũ Thủy Kiếm Vực, Thủy Hỏa Liên Hoa đều là dùng lực lượng của trời đất để hình thành.
- Kỷ Ninh!
Gã khổng lồ Đồng Ngọc gào lên.
- Ngươi chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ loại này.
Kỷ Ninh vẫn dùng hết sức điều khiển Vũ Thủy Kiếm Vực cùng Thủy Hỏa Liên Hoa điên cuồng trói buộc đối phương. Đúng như suy tính của Kỷ Ninh, gã khổng lồ Đồng Ngọc muốn thi triển thần thông phải tiêu hao thần lực tới mức kinh người. Mà gã khổng lồ Đồng Ngọc cũng không dám khôi phục lại hình thể bình thường, vì nếu làm như vậy thì chỉ sợ kiếm quang của Kỷ Ninh trong nháy mắt sẽ giết chết hắn ngay.
Nửa canh giờ sau.
Đây chính là nửa canh giờ sống sót cuối cùng của Đồng Ngọc. Trong nửa canh giờ này, hắn liên tục đâm vào Thủy Hỏa Liên Hoa, tầng nước. Nếu không xông lên công kích thì còn có thể giảm bớt việc tiêu hao thần lực. Nhưng. . .chỉ cần hắn đứng im một cái là Kỷ Ninh lại điều khiển kiếm quang tấn công ngay. Mà muốn khôi phục những vết thương do kiếm quang tập kích còn tốn thần lực hơn nhiều.
Không đánh cũng không được, mà đánh thì cũng không xong.
Cuối cùng thì Đồng Ngọc cũng không thể gắng gượng nổi nữa. Thần lực của hắn đã tiêu hao tới mức gần như cạn kiệt, hình thể thu nhỏ về chiều cao bình thường. Xẹt một dải nước kiếm quang xẹt qua. Đầu của Đồng Ngọc bay đi. Cả người hắn đổ ầm ầm xuống. Thần lực đã mất gần hết nên hắn cũng không thể khôi phục lại vết thương. Dĩ nhiên đã mất mạng.
- Đồng Ngọc sư huynh đã chết.
- Đồng Ngọc sư huynh!
Đám Tử Phủ tu sĩ cực kỳ hoảng sợ. Nhưng vì thân đang trong Minh Long Tỏa
Thiên Trận nên dù trốn cũng không cách nào trốn được.
- Xong rồi.
Bên trong tháp, Nông Tử Đạo đưa tay vuốt ve con Tiên Hạc cạnh người, trong mắt hiện lên chút đau xót.
- Hạc nhi, ta thực lòng xin lỗi người. Lần này chúng ta đã đi nhầm tới Yên sơn rồi. Ta không còn cách nào để cứu ngươi. Chủ tớ chúng ta đành chia cách, hi vọng Kỷ tộc có thể tha mạng cho ngươi!
Trong tay hắn xuất hiện một phần đạo phù.
Không gian xung quanh dao động, Nông Tử Đạo biến mất khỏi ngọn tháp. Xung quanh chỉ còn lại năm tên Tử Phủ tu sĩ cùng Địa Long, Tiên Hạc.
Tiên Hạc kêu lên một tiếng than, nước mắt cũng chảy ra.
Kỷ Ninh nhíu mày.
Năm tên Tử Phủ tu sĩ khác cũng sợ hãi không yên. Với sự phụ trơ của đại trận, Kỷ Ninh đã có thực lực ngang tầm Vạn Tượng chân nhân mà năm người bọn hẳn đến cả hợp trận cũng còn không làm được.
- Kỷ Ninh, xin tha mạng cho ta.
- Tất cả pháp bảo trên người ta đều xin dâng hết. Bộ tộc ta cũng sẽ dâng pháp bảo để đổi lấy tính mạng của ta.
- Kỷ Ninh. . .
Năm người đều van xin. Bây giờ ngay cả chút sĩ khí để chiến đấu cũng không còn.
Kỷ Ninh đảo mắt nhìn qua năm người này.
- Kỷ Ninh.
Một âm thanh vang bên tai.
- Chúng ta giết hại đám Tử Phủ tu sĩ này thì vẫn phải chờ thêm khoảng hai ngày nữa thì may ra sứ giả Vương triều Đại Hạ mới tới được, không chừng lại có đệ tử Tuyết Long Sơn khác tới. Thế nên chúng ta cũng sẽ chẳng thừa hơi đi trông coi mấy tên này, tốt nhất là giết hết đi. Còn hai con Tử Phủ đại yêu kia, nếu như thu phục được thì thu còn không thì cũng giết nốt!
Kỷ Ninh gật đầu.
- Tất cả đều chết đi.
Kỷ Ninh nhìn năm người, lạnh lùng nói.
Một luồng kiếm quang ngưng tụ trước người rồi nhập thẳng vào cơn mưa, bay về phía đám người kia. Tiếp đó lại một luồng kiếm quang khác nối đuôi.
Tất cả đều là tầng thứ tám Tiểu Thiên Kiếm Trận!
- Kỷ Ninh, Tuyết Long Sơn ta nhất định sẽ báo thù.
- Kỷ Ninh, ngươi không thể chết tử tế được đâu.
Nhất thời năm người này như hóa điên cả đám. Từng người giở hết mọi thủ đoạn ra. Nhưng bọn hắn chỉ có năm người nên không thể tạo được hợp trận. Cho dù có vài đạo phù lợi hại đụng vào tầng nước một cái là liền ầm ầm nổ tung, không thể nào đụng vào Kỷ Ninh được.
Chỉ sau vài cái hô hấp, năm người đều đã chết.
- Hai con linh thú bọn ngươi có nguyện thần phục?
Kỷ Ninh dõi mắt về phía Địa Long và Tiên Hạc.
- Nguyện y thần phục!
Tuy Tử Phủ đại yêu cực kỳ cao ngạo nên rất khó thần phục. Nhưng khi phải chọn giữa “cái chết và thần phục”, đặc biệt là thực lực của đối phương áp đảo thì bình thường đều sẽ phải chọn phương án thần phục.
- Đi theo ta.
Kỷ Ninh nhìn qua một lượt, cơn mưa biến mất, theo sau là ngọn lửa cháy rừng rực đốt thi thể năm tên Tử Phủ tu sĩ thành tro tàn. Chỉ còn lại một vài pháp bảo đồ vật đều được Kỷ Ninh dễ dàng thu vào.
- Dạ.
Địa Long, Tiên Hạc đều đi theo Kỷ Ninh.
- Hả?
Kỷ Ninh kinh ngạc, ở trước mặt ngoài tộc trưởng và phụ thân ra còn có cả Kỷ Lưu Chân, Ảnh bà bà, lão bộc A Tỉnh cũng tới.
- Là ta cho bọn họ tới đó.
Kỷ Cửu Hỏa cười nói.
- Hai nhóm Tử Phủ tu sĩ đều đã chết nên tạm thời chúng ta không có đối thủ. Vì thế ta cho bọn họ tới đây cả.
- Kỷ Ninh, thật lợi hại.
Kỷ Lưu Chân sáng mắt ra nhìn.
- Lợi hại lợi hại.
Lão bộc A Tỉnh cũng đầy vui vẻ.
Ảnh bà bà cũng cười, gật đầu.
Từng người đều vui vẻ.
- Bởi vì thời gian ngắn ngủi có hai ba ngày nên Tuyết Long Sơn cũng chỉ có thể mời được đám Tử Phủ tu sĩ ở quanh vùng còn tông môn Tuyết Long Sơn thì lại rất xa xôi. Trong thời gian hai ba ngày thì chắc chắn không thể mời kịp được. Hiện tại đã giết được mười tám tên Tử Phủ tu sĩ, thu phục được hai Tử Phủ linh thú nên có lẽ uy hiếp tiếp theo chắc cũng bớt đi nhiều.
- Đáng tiếc lại để tên Nông Tử Đạo kia chạy thoát.
Tộc trưởng Kỷ Cửu Hỏa lắc đầu nói.
- Tộc trưởng, hắn làm cách nào trốn được vậy? Như thế nào mà đột nhiên không thấy tăm hơi đâu?
Kỷ Ninh liền hỏi. Ảnh bà bà và những người khác cũng đều nhìn về phía tộc trưởng, vì mới tụ họp lại nên bọn họ cũng chưa kịp hỏi kỹ lại.
Kỷ Cửu Hỏa lắc đầu:
- Ta cũng không rõ lắm. Hẳn tự nhiên biến mất, đến cả cái bóng cũng không còn để lại trong đại trận. Thử hỏi linh thú của hẳn xem, biết đâu nó lại biết.
Cả đám người Kỷ Ninh sáng mắt lên. Đúng rồi, hỏi linh thú.
- Tiên Hạc.
Kỷ Cửu Hỏa nhìn về phía thiếu nữ áo trắng kia.