- Đối với hắn trưởng bối như cha mẹ chỉ còn kẻ gọi là Bạch thúc! Một linh thú Không Thanh Xà.
- Gần như thân nhân của hắn là người tên Thu Diệp.
- Đạo lữ Dư Vi.
- Sư đệ của hắn Mộc Tử Sóc.
- Giết sạch toàn bộ bọn chúng! Kỷ Ninh nhất định lửa giận ngút trời, nhất định sẽ nhập ma!
Độc Sửu tiên nhân cười càng thêm sáng lạn,
Tuy lúc điên cuồng thực lực có thể tăng nhiều, thế nhưng khi độ Tâm Ma kiếp lại kiêng kỵ nhất là nhập ma. Điên cuồng như thế... mà có thể vượt qua thiên kiếp, ít càng thêm ít. Trừ phi đạo tâm thực sực thông suốt, thực sự là ma đầu. Dù sao bản tính Kỷ Ninh cũng không phải là ma đầu, hắn không thể là ma đầu, đạo tâm cũng không thông suốt.
- Tốt.
Thanh Hồ gật đầu.
- Tuy nhiên, Dư Vi thì không cần giết.
- Không giết Dư Vi?
Độc Sửu tiên nhân chần chờ:
- Tuy giết mấy kẻ khác cũng khiến hắn vô cùng phẫn nộ, nhưng Dư Vi là đạo lữ của hắn, giết Dư Vi đối với Kỷ Ninh kích thích nhất định sẽ rất lớn.
- Không, Dư Vi chính là đồ đệ Lã Động Tân, địch nhân lần này của chúng ta là Kỷ Ninh, ta không muốn Lã Động Tân dây vào.
Ánh mắt Thanh Hồ quét qua.
- Mọi người rất rõ ràng, một khi Lã Động Tân dây vào, Vô Gian Môn chúng ta, chỉ sợ gánh không được.
Lập tức mọi người đều nghiêm nghị.
Dưới trướng Thần Vương có ba trăm cái Vô Gian môn, một môn này của bọn hắn tuy lợi hại, nhưng bản thân Lã Động Tân rất mạnh, lại giao hảo tứ phương, bạn hắn là Chân Thần Đạo tổ chỉ sợ cũng hơn mười người, mà đều là sinh tử chi giao với hắn... càng là nhân vật chủ chốt của Đạo môn trong Tam Giới, một khi Lã Động Tân dây vào... hoàn toàn là một trận sóng to gió lớn, tùy tiện gọi bạn gọi bè, gọi đám bằng hữu tốt nhất Bát Tiên tới cũng có thể diệt sạch cái Vô Gian môn này.
- Được, sẽ không động đến Dư Vi.
- Không động tới nàng.
Mọi người đồng ý rất nhanh.
Độc Sửu tiên nhân âm thầm bĩu môi, đây đều là những quả hồng mềm, xem ra chỉ có những đại nhân vật đỉnh tiêm thực sự của bên Vô Gian môn này mới dám tìm Lã Động Tân gây phiền toái, ít nhất thì những Thiên Thần Chân Tiên trước mắt này còn không có dũng khí chống lại Lã Động Tân.
- Ha ha, giết mấy kẻ khác cũng đủ rồi, Bạch thúc, Thu Diệp, đối với Kỷ Ninh đều như là thân nhân.
Độc Sửu tiên nhân cười.
- Môn chủ, khi nào chúng ta động thủ?
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta chuẩn bị, sáng sớm mai sẽ trực tiếp động thủ, giết đến tận hồ Dực Xà
Thanh Hồ nói:
- Nếu Kỷ Ninh cũng ở hồ Dực Xà, có cơ hội giết hắn luôn. Nếu như giết không được Kỷ Ninh, giết chết mấy mục tiêu khác, cũng coi như đạt mục đích.
- Được.
Mọi người gật đầu.
Thời gian trôi qua...
Một ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau đã đến.
Tiết trời chuyển từ xuân sang hạ, sáng sớm vẫn còn có chút se lạnh.
Tại Yên sơn, hồ Dực Xà, trên Minh Tâm Đảo. Kỷ Ninh một mình một người đi ra. Dư Vi vẫn còn đang ngủ. Đã đạt đến Thiên Tiên tầng thứ này, bình thường cũng không cần khắc khổ tu luyện, quan trọng hơn chính là ngộ Đạo. Như khi hiểu được Đại Đạo rồi, ngũ khí ngưng tụ trong lồng ngực là có thể trực tiếp trở thành Thuần Dương Chân Tiên.
Để hiểu được Đại Đạo, thực sự là rất khó khăn! Rất nhiều Thiên Tiên đều bị kẹt tại bình cảnh, không cách nào vượt qua được bước cuối cùng này.
Cho nên Dư Vi mỗi ngày đều rất nhàn nhã, ngủ đến quá trưa mới ra đến.
- Ào ào…
Ra đến ngoài, Kỷ Ninh thoáng nghe thấy tiếng sóng nước vỗ bờ. Hồ Dực Xà có phương viên trăm dặm, không gió cũng có sóng lăn tăn nên lúc nào cũng có thể nghe được.
Cầm trong tay Bắc Minh kiếm, Kỷ Ninh nhàn nhã đi qua nhiều khu nhà cửa trên đảo.
- Công tử!
- Công tử!
Các thị nữ trên đảo nhìn thấy Kỷ Ninh đều hành lễ.
Kỷ Ninh rất nhanh đi tới bên mép nước.
- Răng rắc… răng rắc…
Ở bên cạnh đó không xa còn có một lão giả tóc muối tiêu cầm trong tay cây kéo lớn đang cắt tỉa cây cỏ. Minh Tâm đảo có cảnh sắc của thế ngoại đào viên thế này, không thể không kể tới công lao của những thợ thủ công này. Hiển nhiên, vị lão giả làm vườn này đang mải mê với công việc mà không biết đảo chủ Minh Tâm đảo Kỷ Ninh xuất hiện.
Kỷ Ninh liếc nhìn lão giả, cười cười rồi bắt đầu diễn luyện kiếm pháp.
Kiếm quang sáng ngời!
Kỷ Ninh kiếm càng thêm thâm ảo. Cảm giác sắc bén xuyên thấu lực này nếu để cho tu tiên giả bình thường thấy được, sẽ chỉ cảm thấy thật kỳ quái. Chỉ có những Thiên Tiên cùng cấp bậc mới thấy hết được sự lợi hại của nó.
Thời gian dần trôi qua…
Mặt trời bay lên, không khí xung quanh cũng trở nên ấm áp hơn.
Lão giả làm vườn cũng chú ý tới Kỷ Ninh nhưng chỉ ở một bên hiếu kỳ nhìn mà không dám làm phiền. Thời tiết thật ấm áp, lão giả vừa xem vừa gật gù, rồi ngủ lúc nào cũng không biết.
Không bao lâu sau, Một thiếu nữ mặc áo trắng thanh thoát đi tới. Đúng là Dư Vi.
Bình thường nàng luôn mặc hắc y, nhưng từ lúc có mang về sau này lại thường xuyên thay đổi trang phục.
- Bảo Bảo ngoan, xem phụ thân ngươi luyện kiếm a.
Dư Vi phẩy tay áo, bên cạnh liền xuất hiện một bộ bàn ghế trong suốt. Vung tay thêm một lần nữa, trên mặt bàn liền xuất hiện một ít Tiên Linh trái cây. Nàng ngồi xuống ghế, cũng để ý tới lão giả làm vườn đang ngủ gật, không khỏi cười cười rồi ngồi im xem Kỷ Ninh luyện kiếm.
Sóng nước vỗ bờ, ánh mặt trời tỏa hào quang bao phủ. Lão giả làm vườn đang say ngủ, Dư Vi lặng nhìn đạo lữ của mình luyện kiếm.
Dư Vi vuốt ve bụng, cũng vì những cảnh đẹp trước mắt mà cảm thán!
- Đi lên rồi sao?
Kỷ Ninh dừng luyện kiếm bước tới.
- Ngươi rất nhanh sẽ phải đi độ Thiên Kiếp, đương nhiên phải tới nhìn ngươi luyện kiếm rồi.
Dư Vi mỉm cười, hỏi:
- Cảm giác như thế nào?
- Rất tốt.
Kỷ Ninh mỉm cười:
- Hôm nay nội tâm của ta tĩnh lặng, cảm ngộ Kiếm đạo cũng một mực tăng lên. Kỳ thực ta có cảm giác là mình sắp tiến gần tới Kiếm đạo bình cảnh rồi. Nói không chừng qua nửa năm một năm nữa là có thể đạt tới Kiếm đạo bình cảnh.
Đạt tới bình cảnh không khó.
Có thể đột phá bình cảnh, Kiếm đạo đại thành mới thật là khó. Bất quá chính mình đã từng chiêm bao một giấc ngàn năm, sư phó Bồ Đề lão tổ lại sớm để cho mình cảm ứng qua tư vị Kiếm đạo đại thành. Hơn nữa mình cũng sớm nắm giữ một tia Kiếm Chi Lực, tin tưởng bản thân đột phá bình cảnh, so với các Thiên Tiên khác sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mặc dù vậy, rốt cuộc phải bao lâu mới có thể đột phá, bản thân Kỷ Ninh cũng không biết.
Chỉ có Kiếm đạo đại thành, bản tôn độ kiếp thành công thành Thiên Thần, chính mình mới thực sự có bước đột phá!