Tế điên cũng lo lắng.
- Trong trường hạo kiếp, phúc họa trông vào bản thân, chi có tự cứu.
Lão tổ bảo.
- Cả bọn ngươi cũng phải cẩn thận, lần hạo kiếp này hẳn có cả đống đạo tổ, chân thần ngã xuống, đám Thiên Thần, Chân Tiên hẳn là giỏi lắm còn được một nửa. Nếu các ngươi gặp phải nguy hiểm, ta cũng không cứu nổi các ngươi.
- Đệ tử nhớ rồi.
Tế điên cung kính trả lời.
...
Kỷ Ninh đưa tiểu thanh, bạch thúc rời khỏi Phương Thốn Sơn.
Trên con đường Phương Thốn Sơn, Thanh Nhai Tiểu Vũ quỳ xuống dập đau thốt lên:
- Đệ tử nhất định khổ tu, chờ đến tầng thứ chín thần tiên cung là sẽ lập tức đến Đại Hạ đoàn tụ với sư phụ.
Kỷ Ninh gật đầu cười một tiếng.
Hắn dẫn tiểu thanh, bạch thúc bay khỏi Phương Thốn Sơn lẫn vào trong hư không. Trong hư không bỗng hiện ra một lối đi trống rỗng. Điều này do bồ đề lão tổ mở hư không ra lối đi.
Kỷ Ninh, tiểu thanh, bạch thúc bay thẳng vào trong đó.
Vút!
Đám Kỷ Ninh đã biến mất, lối đi hư không cũng liền lại.
- Sư phụ!
Thanh Nhai Tiểu Vũ vẫn quỳ, nước mắt không nén được trào ra.
- Ta nhất định sẽ tới Đại Hạ, gặp lại sư phụ.
An Thiền quận, thế giới Đại Hạ
Bầu trời phía trên hồ dực xà bỗng nhiên dao động, một gã thiếu niên ăn mặc mộc mạc dẫn theo con chó trắng to lớn xuất hiện giữa không trung, trên tay hắn còn có một con rắn nhỏ màu xanh quấn quanh.
- Đã trở về rồi.
Kỷ Ninh nhìn hồ dục xà phía dưới, nhẹ giọng tự nói.
- Lúc trước ta chật vật chạy trốn, mà bây giờ... Dù là ai cũng đừng hòng ép ta rời đi!
Cái hồ này luôn mang lại cho Kỷ Ninh cảm giác ấm áp thân cận vô cùng, lúc trước nếu không vì Thiếu Viêm tộc thế lớn, Kỷ Ninh làm sao có thể đành lòng rời bỏ nơi đây?
- Vèo.
Vừa cất bước, đã tới phía trên đảo minh tâm nằm ở giữa hồ dực xà.
Ở trên đảo minh tâm trong tòa nhà, lầu các đã được xây dựng lại, lúc này cũng không thiếu nhũng người hầu, hộ vệ. Kỷ Ninh ở phía trên yên lặng nhìn xem tất cả, thần thức đã sớm bao phủ toàn bộ hòn đảo:
- Lúc ta chạy trốn khỏi đây, đảo đã bị Thiếu Viêm tộc phá hủy rồi, không ngờ bây giờ đã xây dựng lại hết mà trông giống y như lúc ta còn ở trước đây, nhưng mà ở trên đảo lại không có một ai ta quen biết cả.
- Có lẽ Thu Diệp tỷ vẫn còn ở Vạn Kiếm thành.
Kỷ Ninh đi một vòng quanh đảo minh tâm, tới chỗ ở của Thu Diệp, chỗ ở của phụ thân khi xưa. Những người hầu và hộ vệ kia hoàn toàn không nhìn thấy Kỷ Ninh
Đảo minh tâm, hồ dực xà này chính là nhà của Kỷ Ninh, cảm giác được trở về nhà thật vô cùng thân thiết.
- Lần này, ai cũng đừng mơ tưởng phá hủy đảo minh tâm lần nữa.
Kỷ Ninh nói khẽ.
- Bạch thúc, đến lúc đó cần phải nhờ thúc rồi.
- Ta ở trên Phương Thốn Sơn nghiên cứu nhiều đại trận, trong một số bí tịch trận pháp cũng có ghi lại vài đại trận tuyệt đỉnh. Mặc dù ta không hoàn toàn hiểu hết được, nhưng nếu chỉ là từng bước bố trí theo thì không thành vấn đề.
Bạch thủy trạch đứng sau lưng Kỷ Ninh nói.
- Đến lúc đó bố trí mấy trăm đại trận trên toàn bộ mười vạn dặm xung quanh Yên Sơn! Trong trận có trận, cho dù là Thiên Tiên cũng không dám tự tiện xông vào.
- Vâng.
Kỷ Ninh gật đâu.
Mỗi một tông môn lợi hại, tại căn cứ của mình đều có rất nhiều trận pháp đáng sợ.
Bố trí trận pháp, đầu tiên cần phải có pháp môn trận pháp lợi hại, tiếp theo còn phải mua sắm chuẩn bị đầy đủ bảo vật nguyên liệu để tiến hành bố trí. Cho nên đại trận tông môn... Bình thường đều do nhiều đời đệ tử của tông môn không ngưng gia cố. Tông môn càng có lịch sử lâu đời, trận pháp lại càng phức tạp hơn, rất nhiều trận pháp trùng điệp. Đủ khiến cho địch nhân cảm thấy sợ hãi,
Phía Kỷ Ninh, bạch thủy trạch không phải lâu đời như thế, nhưng bọn họ lại chính là đệ tử của Phương Thốn Sơn Sơn.
Địa vị của bí tịch trận pháp vốn cũng không cao. Chỉ ở tầng thứ sáu của thần tiên cung, bạch thủy trạch đã lấy được bí tịch trận pháp được xem như cực hạn trong tam giới rồi, đương nhiên là đã học xong một lượng lớn trận pháp lợi hại.
Tuy rằng có chỗ hiểu được, có chỗ không nhưng vẫn có thể từng bước bố trí ra.
- Bạch thúc.
Tiểu thanh cũng nói.
- Ta nghe nói một số môn phái chiếm diện tích mấy chục vạn dặm, toàn bộ môn phái cũng được bao phủ trong vô số trận pháp, thậm chí do các Tán Tiên, Thiên Tiên bày trận. Chúng ta không thể yếu hơn bọn chúng đâu đấy.
- Chúng ta chính là đệ tử Phương Thốn Sơn, trận pháp tất nhiên huyền diệu hơn những môn phái lớn kia không biết bao nhiêu lần.
Bạch thúc tự tin nói.
- Có đầy đủ bảo vật, ta có thể biến Yên Sơn thành một nơi tường đồng vách sắt.
- Ừ, khi đó tới vương đô Đại Hạ một chuyến, mua sắm đay đủ vật phẩm bố trí trận pháp, bạch thúc, thúc suy nghĩ thật kỹ rồi liệt kê những thứ cần mua ra một tờ đơn.
Kỷ Ninh nói.
- Ta sẽ suy nghĩ kỹ, đem một số sát trận tuyệt đỉnh trong điển tịch ra bố trí.
Một lát sau, bên ngoài Vạn Kiếm thành.
Cửa Vạn Kiếm thành mở rộng, Kỷ Ninh mang theo bạch thủy trạch cứ như vậy đi vào trong, thủ vệ cửa thành vì không nhìn thấy nên cũng không có ngăn cản gì.
- Thay đổi lớn thật.
Kỷ Ninh nói khẽ.
- Lúc trước, bên trong Vạn Kiếm thành còn có rất nhiều phàm nhân và các quầy hàng bày bán, bây giờ toàn bộ bố cục trong thành đã thay đổi rồi, phàm nhân cũng rất ít nhìn thấy.
Rất nhiều cư dân ban đầu ở trong Vạn Kiếm thành đều rời đi, toàn bộ bên trong thành được xây dựng quy hoạch lại toàn bộ.
Xây dựng hoa mỹ hơn xưa.
Nhìn qua toàn bộ trong thành, hơn một nữa là quân đội! Còn có nguyên một đám nam nữ ân mặc hoa mỹ.
- Ta không nhận ra được, cảm giác như toàn bộ Vạn Kiếm thành đã trở thành một cái phủ đệ cực lớn rồi.
Bạch thúc cũng sợ hãi than.
Xôn xao.
Thần thức Kỷ Ninh quét qua một lượt.
Hai tiên nhân yêu tộc Đa Hòa và Vu Tùy đang nhàn nhã uống rượu trong phủ đệ bỗng nhiên biến sắc, bọn hắn cám giác được một cỗ thần thức vô cùng cường đại vừa xẹt qua! Chỉ cần thần thức... Đã vượt xa toàn bộ Tán Tiên, địa tiên bình thường rồi. Có rất ít Tán Tiên có thể có thần thức đáng sợ như thế.
- Không hay.
Đa Hòa tiên nhân, Vu Tùy tiên nhân đều kinh hãi.
- Có địch.
- Không đúng.
Hai người ngay lập tức lộ vẻ nghi hoặc.
Cổ thần thức này dường như rất quen thuộc...
- Là đạo hữu Kỷ Ninh hay sao?
Hai người bọn họ nhìn nhau, đều lộ vẻ không thể tin, thế nhưng sau khi cẩn thận xem xét cổ thần thức kia đích thực là của Kỷ Ninh rồi, chỉ là đã trở lên cường đại hơn, ảo diệu hơn.