Mãng Hoang Kỷ

Chương 800: Chương 800: Tứ đại Thiên Tiên (1)




- Không!!!

Con mắt Mộc Tử Sóc trở lên đỏ rực, thậm chí trong con ngươi còn có tơ máu tỏa ra, hai hàng huyết lệ rơi xuống, hắn gào lên một tiếng thê lương không còn giống nhân loại, mà nghe như tiếng gào của loài dã thú điên cuồng.

Si Tâm lão tổ thi triển công kích tâm thức ba người, Kỷ Ninh ngăn lại được, thần hồn Du Hạ bị tan vỡ, Mộc Tử Sóc thì rơi vào trạng thái điên cuồng.

Mộc Tử Sóc ngẩng đầu nhìn bốn gã Thiên Tiên khí tức vô cùng cường đại phía xa xa, trong mắt ngập tràn vẻ điên cuồng:

- Là các ngươi! Tất cả đều phải chết!!!

Oanh!

Trước người hắn đột ngột xuất hiện một khôi lỗi cánh tiên cực lớn, Mộc Tử Sóc lập tức chui vào bên trong khôi lỗi này. Khí tức khôi lỗi cánh tiên tăng lên mạnh mẽ, với tư cách là tông sư khôi lỗi, thậm chí đã từng tự tay chế tạo khôi lỗi này, giờ đây hắn điên cuồng điều khiển, hai cánh Dực Tiên Hào vung lên, lập tức trời đất xuất hiện từng đạo cuồng phong càn quét bừa bãi, cuồng phong phá nát tất cả những gì phía trước, bên trong cuồng phong còn có từng vệt sáng màu đen, chỉ dùng mắt thường nhìn thôi cũng khiến cho người khác sợ hãi.

- Ra tay?

Lão tổ Huyền Cơ lạnh lùng hét lớn

Lập tức trong phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh cuồn cuộn mây mù, trời đất mờ mịt. Ngũ hành hỗn loạn, không gian khó định. Trong phạm vi bao phủ của trận pháp dù cho chiến đấu có lợi hại thế nào, chấn động không gian cũng khó có thể truyền ra ngoài được.

- Thất Luân Phong Lôi? Một tên Phản Hư Địa Tiên nhỏ bé mà có được bảo vật khôi lỗi như vậy, thật là lãng phí?

Huyền Cơ cười lạnh, xung quanh lão chợt xuất hiện từng đợt tinh quang, hơn nữa còn xuất hiện từng ngôi sao đá, tất cả ba trăm sáu mươi ngôi sao đá đồng thời bay lên không trung.

Ba trăm sáu mươi ngôi sao đá này là thủ đoạn ẩn giấu chính thức của Huyền Cơ, lúc này vì muốn giết Kỷ Ninh bằng được mà dùng đầu tiên luôn.

Chỉ thấy trên bầu trời ẩn ẩn hiện hiện bóng dáng của ba trăm sáu mươi ngôi sao đang di chuyển, từ xa xưa tới nay, sự di chuyển của những vì sao luôn là vĩnh hằng, đại trận như thế vừa khởi phát… lập tức xuất hiện một tầng tinh quang nồng đậm, tầng tinh quang này hoàn toàn giống như cuồng phong điện quang vô tận chốn địa ngục.

- Toàn bộ chết đi, chết, chết, chết..

Khôi lỗi Dực Tiên Hào vô cùng điên cuồng, liên tục thả ra Thất Luân Phong Lôi.

Uy lực của Thất Luân Phong Lôi này cực lớn, Huyền Cơ phải toàn lực ứng phó mới miễn cưỡng ngăn cản được:

- Tốt, Thất Luân Phong Lôi tinh thuần, một tên Phản Hư Địa Tiên dựa vào khôi lỗi này mà có thể ngăn cản được ta, bảo vật như thế ở trong tay Mộc Tử Sóc thì thật là lãng phí, nếu rơi vào tay ta, thực lực của ta sẽ tăng lên nhiều.

Thực lực khôi lỗi cũng phụ thuộc vào thực lực người điều khiển.

Nguyên lực Phản Hư so với pháp lực Thiên Tiên khi phát ra Thất Luân Phong Lôi sẽ có uy lực khác nhau! Dựa vào Dực Tiên Hào, Mộc Tử Sóc có thể đạt tới chiến lực cấp độ Thiên Tiên, nhưng nếu khôi lỗi này ở trong tay Thiên Tiên chính thức, uy lực tối thiểu cũng phải mạnh hơn một hai cấp độ.



Khi lão tổ Huyền Cơ ra tay thì đồng thời có một tên lão tổ khác cũng động thủ, chính là lão giả trông đầy vẻ tiều tụy, lão tổ Khổ Mộc.

Hai tay Khô Mộc kết ấn trước người, một cỗ chấn động cường đại hòa hợp cùng đại địa, hòa hợp cùng với cỏ cây xung quanh.

Lão tổ Khô Mộc này kỳ thật cũng là một dị loại trong giữa Thiên Tiên. Bởi vì trong khi đa số Thiên Tiên đều phải cần dùng pháp bảo, nhưng Khô Mộc này lúc còn trẻ vì tư chất thấp mà bị xem thường, bộ tộc cung cấp tài nguyên cực ít, thậm chí đến pháp bảo cũng không cho, nhưng tính tình lão bướng bỉnh bèn quay ra dốc lòng nghiên cứu pháp thuật.

Ai ngờ rằng con đường lão chọn chả giống ai như thế càng về sau lại càng vượt lên. Khi cả đám thiên tài cùng thế hệ với lão thất bại chết đi, thì cuối cùng lão lại là kẻ duy nhất độ kiếp trở thành Thiên Tiên, mà lại là kiểu dị thường trong cấp Thiên Tiên. Trong Thiếu Viêm tộc, lão tổ Kim Chung kia dù có được trấn tộc chi bảo thì thực lực cũng chỉ tương đương lão mà thôi.

- Đánh?

Lão tổ Khô Mộc hô lên một tiếng.

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Lập tức trời đất biến đổi, mặt hồ nước bên cạnh xao động, hoang nguyên rung chuyển, từng cái dây leo già cỗi màu xanh lá cây vừa thô vừa to từ trong nước lao ra, tỏa ra khắp cánh đồng hoang vu, có khoảng chín cây dây leo… Bên trên chín cây dây leo này đều có tầng tầng kim quang lưu chuyển, phía trước còn có phù văn cổ xưa.

Chín cây dây leo phóng lên trời, dài tời vạn trượng, quật thẳng tới khôi lỗi Dực Tiên Hào và Kỷ Ninh.

Nói thì chậm chạp.

Kì thật thì Mộc Tử Sóc điên cuồng thi triển Thất Luân Phong Lôi, Huyền Cơ thi triển ra Chu Thiên đại trận ngăn cản, Khô Mộc triệu hồi ra chín cây dây leo quật tới, tất cả đều đồng thời xảy ra.

- Hô.

Khôi lỗi Dực Tiên Hào vừa phóng thích ra Thất Luân Phong Lôi vừa bay thật nhanh để né tránh những cây dây leo đang quật tới.

Mỗi một cây dây leo phảng phất như một cây trụ chống trời, vô cùng cao lớn tráng kiện, nhưng lại rất nhanh.

Làm cho khôi lỗi Dực Tiên Hào phải dùng tốc độ siêu cao để né tránh. Trong lúc này đột nhiên bên trên dây leo mọc ra vô số nhánh nhỏ, từ những nhánh nhỏ lại mọc ra những nhánh nhỏ hơn, càng lúc càng nhiều.

Bên trên dây leo cực lớn mọc ra chằng chịt, rậm rạp các nhánh nhỏ, những nhánh nhỏ này như những con rắn, lập tức quấn chặt lấy khôi lỗi Dực Tiên Hào.

- Cút ngay, cút ngay.

Dực Tiên Hào kiệt lực giãy dụa, phóng ra Thất Luân Phong Lôi.

Nhưng tinh quang của Chu Thiên đại trận đã tỏa xuống, ngăn cản Thất Luân Phong Lôi lại.

Mặc dù có một ít nhánh nhỏ bị Thất Luân Phong Lôi phá hủy, nhưng lại có rất nhiều nhánh nhỏ khác sinh trưởng ra, Dực Tiên Hào bị dây leo trói lại… dù cho có giãy dụa thế nào, cũng không thể nào thoát ra được.



Trong số chín cây dây leo tấn công, chỉ có một cây vây khốn Dực Tiên Hào, còn lại những cây dây leo khác thì ra tay với Kỷ Ninh.

Trong lòng Kỷ Ninh bây giờ vừa áy náy vừa phẫn nộ!

- Sư đệ.

Kỷ Ninh vô cùng áy náy, hắn thấy bốn tên Thiên Tiên kia xuất hiện trong nháy mắt đã hiểu ra, bốn tên nay một mực ẩn núp tại đây chờ mình xuất hiện mới động thủ, cộng thêm đối phương là người Thiếu Viêm tộc, không thể nghi ngờ chính là muốn đối phó với chính mình. Sư đệ chỉ là bị liên lụy đến.

Hồn phách của đạo lữ, quan trọng thế nào với sư đệ, Kỷ Ninh sao có thể không biết? Nhìn cảnh sư đệ rơi huyết lệ, lòng Kỷ Ninh càng thêm se lại.

Đi kèm theo đó là phẫn nộ!

Vô cùng phẫn nộ!

- Thiếu Viêm tộc!!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.