Dù sao thì không có quy củ thì làm sao có thể thành khuôn phép được, Kỷ tộc cũng không thể làm ẩu. Nếu không nhiều bộ lạc như vậy làm sao có thể an tâm thần phục? Nếu như chỉ là một Tiên Thiên sinh linh bình thường thì sẽ không thể nào hủy diệt được một bộ lạc cực lớn như vậy đâu.
Thế nhưng người này là chính là Phủ chủ! Vậy thì không thể đối xử như lúc trước được.
...
- Luyện cho ta!
Giang Hòa là một kẻ có nước da trắng nõn, bộ dạng có chút khôi ngô tươi trẻ. Chỉ là trong mắt của hắn bây giờ đang đầy sự ác độc, lúc này hắn đang cầm một cây roi nhìn vào một đứa bé. Đứa bé cầm trên tay thanh kiếm ngắn để luyện tập kiếm pháp.
- Dù cánh tay bị tê nhức cũng phải chịu khó luyện cho ta. Ngươi là tộc trưởng tương lại của bộ lạc Giang Biên đó!
- Vâng thưa phụ thân.
Đứa bé cũng cắn răng luyện tập. Nó không dám dừng lại, ngừng là bị ăn đánh ngay.
Bỗng nhiên...
- Giang Hòa, đi ra đây cho ta.
Một âm thành gào thét truyền tới.
Sắc mặt Giang Hòa biến đổi.
- Kẻ nào mà dám làm càn. Ở Giang Biên thành mà cũng có kẻ làm càn như vậy thì người tới chắc chắn không tầm thường.
Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
Ba âm thanh tường thành đổ xuống giống như ba nhát đánh vào tim hắn, làm cho Giang Hòa có chút hoảng hốt.
- Rốt cuộc là ai. Rốt cuộc là ai tìm ta?
Bất chất mọi thứ, Giang Hòa liền chạy ra bên ngoài.
- Hòa, có chuyện gì xảy ra vậy?
Trong phủ đầy sự hỗn loạn, phu nhân của hắn cũng rất kinh hoảng, một vài nữ nhân của hắn cũng có vẻ lo lắng đấy nhưng thật ra lại có chút vui mừng đan xen.
- Đi, ra ngoài xem xem.
Giang Hòa đi ra ngoài.
Vừa bước tới cửa phủ.
Một bóng đen từ xa xa nhào tới, xuất hiện trước mặt Giang Hòa. Giang Hòa nhìn thấy thì kinh hãi.
- Tộc trưởng.
Chỉ thấy người này mang vẻ mặt khó coi, trên miệng còn lưu lại vết máu, cả người bẩn thỉu. Lão giả tóc đen Giang Tam Tứ lạnh lùng nhìn hắn.
- Là chuyện tốt ngươi gây ra đó.
Nói xong lập tức túm cổ Giang Hoa giống như xách một con gà kéo đi.
Vèo! Cả hai người hóa thành đường sáng bay hướng về chỗ cổng thành.
Tại kẽ nứt ở ngã tư đường, lão bà bà đầu bạc Tuyết Cô nói:
- Công tử Kỷ Ninh, tội của Giang Hòa phạm phải là tội chết. Nhưng nó là kẻ trẻ người non dạ, thỉnh xin công tử có thể tha cho hắn một mạng.
Dù là chiến tranh giữa các bộ lạc thì vẫn có thể dùng tài vật để đổi lấy tính mạng của những nhân vật lớn bị bắt giữ làm tù binh.
Khuôn mặt lạnh như băng của Kỷ Ninh liếc nhìn nàng, không nói một lời.
Đôi lông mày Tuyết Cô nhăn lại thật sâu. Nàng biết, công tử Kỷ Ninh này muốn giết Giang Hòa là điều chắc chắn rồi.
- Sao lại thế này?
- Tại sao cửa thành lại đổ sụp như thế?
- Bộ lạc Giang Biên đã xảy ra chuyện gì?
- Nhìn xem. Người thiếu niên kia bị một đám Hắc Giáp Vệ vây quanh. Chắc là đại nhân vật của Kỷ tộc.
Một vài người đến thành Giang Biên mua bán hàng hóa cùng với tộc nhân bộ lạc Giang Biên nhanh chóng tụ tập tại đây.
Tuyết Cô thấy tình cảnh như thế, lớn tiếng quát:
- Để cho những người không có liên quan lăn ra xa cho ta.
- Dạ.
Những tên giáp vệ bộ lạc Giang Biên liền tuân mệnh, bắt đầu đem ngoại tộc nhân cùng tộc nhân đuổi ra xa, cấm không được tới gần.
- Tránh ra!
- Tránh ra…
Chỉ thấy đội ngũ giáp vệ từ đằng xa nhanh chóng chạy tới chỗ này, một đám giương cung nỏ cùng vũ khí hạng nặng. Những tên dẫn đầu đều là đại nhân vật nòng cốt của bộ lạc Giang Biên. Hiển nhiên khi nghe được âm thanh lớn phát ra thì đều đoán là thế lực đối địch tới, cho nên đều mang theo nhân mã vội chạy tới.
- Tuyết mỗ mỗ.
Một lão già tóc trắng dẫn theo đội ngũ vọt tới, nhìn thấy Tuyết Cô vội vàng cung kính.
Tuyết Cô chỉ đưa mắt nhìn một cái.
Từng đội vệ binh hướng tới, lúc này gần như toàn bộ đại nhân vật nòng cốt của bộ lạc Giang Biên đã tụ tập tại đây.
- Vù.
Một bóng đen cũng nhanh chóng vọt tới, mãi cho tới lúc đến gần thì đội ngũ vệ binh mới phát hiện. Bọn chúng muốn ngăn cản bóng đen này, nhưng khi bóng đen dừng lại, bọn hắn chợt giật mình:
- Tộc trưởng!
Giang Tam Tứ vẻ mặt lạnh lùng, mang theo một người trẻ tuổi tuấn mỹ trực tiếp xuyên qua đám người. Các vị chức sắc trong gia tộc nhìn thấy Giang Hòa thì đều lộ vẻ nghi hoặc. Giang Hòa chính là con ruột của Giang Tam Tứ, được Giang Tam Tứ vô cùng coi trọng. Giang Hòa trong tộc cũng không đứng dưới mười người, tại sao lại bị tộc trưởng xách qua như một con chó thế này?
- Rầm…
Giang Tam Tứ trực tiếp ném ra như ném hòn gạch.
Giang Hòa bị ném xuống đất làm vỡ vụn một mảng đá trên mặt đất, mặt mày thâm tím máu me be bét, trên người đầy bụi bặm. Hắn ngẩng đầu nhìn về bốn phía, rất nhanh dừng lại chỗ thiếu niên mặc da thú được đám Hắc Giáp Vệ vây quanh.
- Công tử Kỷ Ninh. Người đã được mang tới.
Giang Tam Tứ cùng Tuyết Cô đứng chung một chỗ.
- Hắn chính là Giang Hòa?
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào Giang Hòa, không khỏi nghĩ tới Xuân Thảo đáng thương. Trong nội tâm hắn lúc này bừng bừng lửa giận.
Giang Hòa có thể cảm giác được người thiếu niên này rất có quyền thế. Ở trước mặt hắn… Ngay cả tộc trưởng, Tuyết mỗ mỗ đều phải cúi đầu.
- Giang Hòa ra mắt công tử.
Giang Hòa cung kính nói.
- Giang Hòa… Giang Hòa…
Kỷ Ninh khẽ rít lên, ánh mắt giống như dao găm sắc bén cắm thẳng vào người trẻ tuổi ở trước mặt:
- Ngươi có biết tại sao ta tới tìm ngươi không?
Thanh âm của Kỷ Ninh rất nhẹ.
Nhưng đến bên tai Giang Hòa lại làm cho hắn phát lạnh. Hắn có thể cảm nhận được trong âm thanh Kỷ Ninh ẩn chứa sát ý ngập trời.
- Không biết.
Giang Hòa nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh:
- Công tử Kỷ Ninh muốn giết ta?
- Đúng vậy.
Kỷ Ninh gật đầu.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Giang Tam Tứ, Tuyết Cô cũng chỉ im lặng đứng nhìn, toàn bộ các vị cốt cán ở bộ lạc Giang Biên cũng chỉ một bên đứng nhìn. Bọn chúng đều nhìn ra… Công tử Kỷ Ninh này có được quyền uy ngập trời, ngay cả tộc trưởng cũng chỉ có thể khuất phục. Ngay cả việc giết chết Giang Hòa, bọn chúng cũng chỉ có thể yên lặng than thở… Giang Hòa, một người có tiền đồ vô hạn, hôm nay nhất định phải chết!
- Công tử Kỷ Ninh muốn ta chết, ta không thể không chết.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Giang Hòa không có… không có chút nào sợ hãi. Hắn nhìn Kỷ Ninh.
- Chỉ là không biết tại sao công tử lại phải giết ta?
- Vì sao giết ngươi?
Kỷ Ninh nhìn nhìn hắn.
Vù!
Trong tay Kỷ Ninh chợt xuất hiện Bắc Minh kiếm. Kiếm quang chợt lóe, trực tiếp đâm vào trên người Giang Hòa.