Tuy trước áp lực rất lớn, nhưng Giang Hòa không chút né tránh. Giang Tam Tứ, Tuyết Cô bên cạnh cũng chỉ bình tĩnh nhìn. Cho dù Kỷ Ninh một kiếm giết chết Giang Hòa, bọn họ cũng không nói một lời.
- Phụt… Phụt. .
Trên người Giang Hòa xuất hiện sáu viết kiếm, máu tươi tràn ra ngoài. Những chỗ bị kiếm đâm chỉ là bả vai, chân cùng một số chỗ không yếu hại.
- Đây là…
Giang Hòa trừng to mắt:
- Nàng, nàng là người của ngươi…
- Hiểu chưa?
Kỷ Ninh lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn thi triển kiếm pháp đâm ra sáu phát, chính là kiếm pháp của Xuân Thảo. Mà lúc trước Giang Hòa hạ lệnh cho tôi tớ đến bắt Xuân Thảo, nàng sử dụng bộ kiếm pháp đó đánh cho đám tôi tớ của hắn cúp đuôi chạy hết.
- Một nữ nhân, công tử Kỷ Ninh, ngươi vì một nữ nhân mà muốn giết ta? Nữ nhân chỉ là tài vật hàng hóa mà thôi.
Giang Hòa không cam lòng kêu lên:
- Ta nguyện hiến cho công tử mười, trăm nữ nhân. Huống chi nàng chỉ là một nô lệ. Ta nguyện làm hết thảy, chỉ cầu cho công tử bỏ qua cho ta một mạng.
- Ở trong mắt ta, ngay cả sợi tóc của nàng ngươi cũng không bằng.
Kỷ Ninh lạnh lùng nói.
Sắc mặt Giang Hòa lập tức xanh mét, hắn lấy ra một thanh đoản đao, trầm giọng nói:
- Công tử Kỷ Ninh, Giang Hòa đắc tội với công tử, đáng tội chết. Không cần phải ô uế đôi tay của công tử, Giang Hòa tự kết liễu mình.
Nói xong, liền một đao hướng trái tim mình đâm tới.
- Keng!
Một đường kiếm lóe lên đánh vào đoản đao, đem đoản đao đánh bay.
- Ngươi tưởng là có thể chết nhẹ nhàng như vậy ư?
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào Giang Hòa:
- Nàng chết phải chịu đau khổ cùng nhục nhã thế nào? Ta sao có thể để cho ngươi dễ dàng chết như thế được?
Giang Hòa cắn răng nhìn Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh quát:
- Mạc Ô.
- Công tử.
Mạc Ô nhanh chóng tiến lên.
- Bộc hình.
Kỷ Ninh lạnh lùng nói:
- Lập tức treo hắn ở trên đầu thành bộ lạc Giang Biên.
Sắc mặt Giang Hòa tái nhợt.
Bộc hình, chính là đem người trói chặt chân tay sau đó treo lên, không cho ăn uống cứ vậy phơi nắng. Mà lúc trước Giang Hòa còn bị Kỷ Ninh tặng cho sáu lỗ trên người. Với sức sống của Giang Hỏa thì dĩ nhiên sẽ không vì đổ máu mà chết, nhưng chảy máu sẽ hấp dẫn một ít loài chim ăn thịt. Những con chim dám tới gần bộ lạc chỉ là những con chim bình thường. Chúng sẽ từng ngày mổ da róc thịt của Giang Hòa.
Rồi trải qua đói khát, thống khổ, cùng tâm thần hoảng loạn hành hạ đến chết.
Hơn nữa còn bị vô số tộc nhân vây xem. Một con người kiêu ngạo như Giang Hòa lại càng thêm thống khổ.
- Dạ.
Mạc Ô nhanh chóng tìm được một dây xích sắt, bắt đầu trói Giang Hòa. Giang Hòa cúi đầu, căn bản không dám lên tiếng.
- Phụ thân!
Một thanh âm thê lương vang lên. Một đứa bé từ trong đám người vọt ra.
- Cổn.
Giang Hòa thấy đứa nhỏ chạy tới, liền phẫn nộ quát lớn:
- Biến ngay. Mau chóng cút đi.
- Phụ thân.
Đứa bé khóc to. Phụ thân tuy rằng ngày ngày bức bách nó luyện kiếm. Tuy nhiên trong lòng nó rất yêu quý phụ thân.
Cách đó không xa, Giang Tam Tứ nhíu mày:
- Mang đứa nhỏ kia đi.
- Vâng.
Ngay lập tức, hai gã giáp vệ lao ra mang đứa bé đi. Đứa bé kia điên cuồng giãy dụa, đồng thời đôi mắt chằm chằm nhìn Kỷ Ninh, trong đôi mắt tràn đầy hận thù.
Kỷ Ninh bình tĩnh nhìn đứa nhỏ. Khi hắn còn rất nhỏ, cha hắn Kỷ Nhất Xuyên để cho hắn luyện sự can đảm khi đi giết một vài tội phạm tử hình. Những ánh mắt khủng bố gấp bội hắn đều đã từng gặp. Ở Tây Phủ thành, chứng kiến những nô lệ được đem ra buôn bán… Bất kể là chết lặng, tuyệt vọng, hay là điên cuồng, cừu hận, hoặc là cầu xin, chưa một loại ánh mắt nào chưa gặp.
- Mang ra đầu thành treo lên.
Mạc Ô cũng gọi hai gã Hắc Giáp Vệ đến hỗ trợ.
Giang Hòa bị xích sắt trói chặt đầu tóc bù xù. Hắn bị một ít tộc nhân bên cạnh nhìn thấy, trong ánh mắt tộc nhân có rất nhiều thương hại, có rất nhiều vui sướng khi thấy người gặp họa. Điều này làm cho thân thể Giang Hòa không ngừng run rẩy.
- Công tử.
Mạc Ô khẽ nói với Kỷ Ninh:
- Nhi tử của Giang Hòa kia… Nhổ cỏ cần phải nhổ tận gốc.
Ánh mắt lạnh như băng của Kỷ Ninh nhìn Mạc Ô.
Mạc Ô liền cúi đầu không dám nói gì.
- Mấy ngày tới ta sẽ ngụ tại thành Giang Biên.
Kỷ Ninh nhìn về Giang Tam Tứ, Tuyết Cô bên cạnh:
- Không cần phiền phức tới các ngươi. Ta trực tiếp ở tại nơi đóng quân của Hắc Giáp Vệ. Ta sẽ ngày ngày nhìn Giang Hòa chậm rãi chết đi. Khi hắn chết, ta liền lập tức rời đi.
Các tộc nhân nòng cốt cỉa bộ lạc gần đó run lên. Mỗi người đều cảm giác được trong thanh âm Kỷ Ninh ẩn chứa đầy uất hận.
…………………………
Giang Hòa ban đầu bị mặt trời đốt cháy còn cố gắng chịu đựng được. Nhưng về sau bị một vài con chim nhỏ mổ thịt trên người, hơn nữa bị mặt trời bạo chiếu làm cho làn da của hắn cháy đen, toàn thân đầy máu me. Cái loại đau đớn này quả thực không khác gì Địa Ngục.
Bởi vì trong cơ thể có nội kình, sinh mệnh lực của Giang Hòa thuộc cái loại đánh mãi không chết, nhưng trái lại đó là một loại thống khổ vô cùng.
Cả người bị da tróc thịt bong, hắn kêu rên trong thống khổ ba ngày hai đêm cuối cùng mới chết đi.
Còn Kỷ Ninh vẫn luôn ở trong Giang Biên thành.
Cho đến khi Hắc Giáp Vệ bẩm báo nói cho hắn biết Giang Hòa đã chết đi, Kỷ Ninh mơi đem đôi mắt lạnh như băng nhìn thi thể Giang Hòa. Sau đó hắn lập tức dẫn Mạc Ô, Thu Diệp cưỡi ba con Hắc Giảo Thú rời đi.
******
Sau khi Kỷ Ninh rời đi được vài ngày. Lúc chạng vạng tối. .
Giang Tam Tứ đang ngồi trước bàn, bình tĩnh bưng chén thú đầu uống rượu.
Trong phòng đang có một đứa nhỏ quỳ dưới đất.
- Thải Nhi.
Giang Tam Tứ bưng chén rượu:
- Ta hỏi lại ngươi. Ngươi còn muốn giết công tử Kỷ Ninh sao?
- Không dám, Thải Nhi không dám.
Đứa bé quỳ phục nói.
- Haiz.
Giang Tam Tứ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Mối thù trong lòng ngươi, đối với bộ lạc Giang Biên chúng ta chính là mối họa đó!
- Người đâu.
Giang Tam Tứ quát.
- Chủ nhân.
Một tên tôi tới quỳ xuống.
Giang Tam Tứ lạnh lùng nói:
- Toàn bộ kẻ hầu người hạ của Giang Hòa đều phải xử tử, một tên cũng không để lại. Nữ nhân của Giang Hòa đều thành nô lệ, đem toàn bộ bán đi!.
- Tộc trưởng.
Đứa bé lập tức nhảy dựng lên. Những nữ nhân đó có cả mẹ của nó đó.
- Còn có nó.
Giang Tam Tứ lạnh lùng nhìn đứa bé:
- Nhi tử độc nhất của Giang Hòa… Cũng cho làm nô lệ bán đi.
- Không.
- Không!
Đứa bé vội vàng quỳ xuống:
- Tộc trưởng, bỏ qua cho con, bỏ qua cho con đi…
- Tuân mệnh!
Tên tôi tớ cung kính trả lời, tiến lên nhấc bả vai đứa bé xách đi.