Kỷ Ninh vung tay lên, đóa hoa sen tám cánh đang hướng xuống phía dưới kia lập tức thu về chân hỏa ngập trời. Sau khi thu nhỏ lại, lập tức bay về tới trong tay của Kỷ Ninh.
- Đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ, biết rất rõ mà còn dông dài, cuối cùng chỉ có con đường bại vong mà vẫn dám chống cự ta cho tới lúc này.
Đồng thời Kỷ Ninh cũng phải cảm khái thực lực đối phương quá mạnh mẽ. Chủ yếu hắn mượn lực lượng của bát đại chân hỏa, đối phương lại chỉ thao túng pháp bảo để chống cự, tiêu hao pháp lực so với hắn còn nhanh hơn rất nhiều.
Thực lực có thể so sánh được với Đạo Tổ, khiến cho vị Chân Tiên đệ nhất đẳng này có thể đơn giản chống chọi được những mười lăm năm a!
Bởi vậy có thể thấy chênh lệch giữa hắn và Đạo Tổ lớn tới đâu. Nếu không phải đang ở bên trong Thế giới lao ngục, như vậy hắn cũng không có khả năng khiến cho tồn tại như vậy cúi đầu a.
- Sưu Sưu.
Thu pháp bảo dạng cái bát, ở trong ánh mắt của Đông Quần Chân Tiên có một tia xấu hổ và giận dữ, hắn nhìn Kỷ Ninh rồi nói:
- Ta nhận thua, ta. . . Đồng ý. . . Thần phục!
Phẫn nộ.
Sỉ nhục.
Các loại cảm xúc xông lên đầu, hắn cúi đầu thần phục trước mặt Kỷ Ninh. Giống như để cho Kỷ Ninh thần phục một gã cường giả Thiên Tiên vậy! Với tư cách là cường giả, hắn có ngạo khí thế nào cơ chứ? May mà hắn đã bị giam mấy Hỗn Độn kỷ nguyên dài dằng dặc, nếu như là trước lúc bị giam giữ, chỉ sợ cho dù hắn có chết thì cũng không có khả năng cúi đầu. Cho dù là hiện tại thì Kỷ Ninh cũng phải tốn những mười năm lăm, rốt cục cũng khiến cho hắn biết hắn đã đi đến đường cùng. Vì vậy lúc này Đông Quần Chân Tiên mới tỏ vẻ thần phục.
- Ngươi không cần phải kháng cự.
Kỷ Ninh mở miệng nói:
- Hiện tại ta cũng không có cách nào để cho ngươi thoát khỏi xích sắt được. Cho nên ngươi vẫn phải sinh hoạt ở nơi này như trước.
Đông Quần Chân Tiên hiểu rõ đối phương đang an ủi mình, giảm xuống ý niệm chống cự ở trong đầu của mình, hắn lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn ta làm cái gì, muốn pháp bảo sao? Hay là muốn hỏi ta cái gì? Ngươi muốn pháp bảo gì ta cũng có thể cho ngươi, dù sao ta bị giam giữ, có giữ lại cũng là vô dụng.
- Ta cần ngươi không chống cự một chút nào, buông hồn phách của ngươi ra, để cho ta xem xét trí nhớ của ngươi.
Kỷ Ninh nói.
- Ngươi. . .
Sắc mặt của Đông Quần Chân Tiên đại biến, nói:
- Khán Thủ giả, ngươi đừng có quá phận.
- Chỉ là sưu hồn mà thôi.
Kỷ Ninh nói.
Đông Quần Chân Tiên cắn răng nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, nói:
- Không có khả năng! Ta có thể đem toàn bộ pháp bảo của ta đưa cho ngươi, nhưng mà sưu hồn. . . Không có khả năng!
Hoàn toàn mở rộng trí nhớ của mình cho đối phương xem, như vậy tất cả mọi chuyện của mình đối phương sẽ biết rõ. Nếu như đối phương là Hỗn Độn Tiên Nhân, Thế giới thần, hắn không có cách nào phản kháng thì cũng thôi đi. Thế nhưng đối phương so với hắn lại yếu đuối hơn nhiều. Ở trước mặt kẻ yếu, không ngờ hắn lại buông lỏng trí nhớ của mình, để cho đối phương nhìn thấy rõ tất cả.
Người mạnh như Đông Quần Chân Tiên, quả thật không có cách nào tiếp nhận được chuyện này.
- Ta đối với ngươi mà nói, chỉ là một người ngoài mà thôi.
Kỷ Ninh nói:
- Một ít trí nhớ bí mật của ngươi đối với ta cũng vô dụng.
Đông Quần Chân Tiên nhắm mắt lại.
Trong đầu xẹt qua từng cảnh tượng.
- Sư đệ.
- Gia gia.
- Đồ nhi.
Hắn không quên được những người kia, những người quan trọng nhất ở trong tính mạng của hắn.
Có lẽ Cửu Phương hỗn độn quốc đã thật sự tan vỡ rồi. Thế nhưng một phương thế lực tan vỡ, đối với hắn không quan trọng. Quan trọng nhất là những người quan trọng nhất với hắn còn sống hay không. Hắn muốn nhanh nhanh đến xem, muốn đi tìm bọn họ.
- Được.
Đông Quần Chân Tiên mở mắt ra, cười lạnh nhìn Kỷ Ninh:
- Ta đồng ý, chỉ sợ ngươi không dám đi vào sưu hồn a.
- Ha ha. . .
Kỷ Ninh cười cười, lúc này mới vươn tay cánh tay ra ngoài.
Xoạt!
Cánh tay nhanh chóng tăng vọt, dài chừng mấy trăm trượng. Sau đó bàn tay đã rơi vào trên đỉnh đầu của Đông Quần Chân Tiên.
- Người nhát gan.
Đông Quần Chân Tiên cười lạnh:
- Đã tu luyện Đào Ngô Thập Bát Thần Ma, không ngờ vẫn còn nhát gan như vậy.
- Ngươi là tù nhân, nếu như bị ngươi cắn trả, diệt một phân thân của ta, cái đó mới gọi là không đáng nha.
Kỷ Ninh đứng ở bên ngoài trận pháp cấm chế, cánh tay dài mấy trăm dặm kia cũng đã tới trước mặt Đông Quần Chân Tiên.
Cho dù đối phương có phản công thì Kỷ Ninh cũng sẽ lập tức chủ động chặt đứt một cánh tay. Cánh tay đứt rời thì cũng chỉ tổn thất một chút thần lực mà thôi, còn thần lực thì có thể khiến cho cánh tay mọc trở lại.
- Đến đây đi.
Đông Quần Chân Tiên nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống.
Bàn tay của Kỷ Ninh đặt lên trên đỉnh đầu của Đông Quần Chân Tiên, về sau đã bắt đầu xâm nhập. . .
Đông Quần Chân Tiên không có chút phản kháng nào.
Lập tức, cảnh tượng rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy. Cảnh tượng một tu luyện giả quật hiện lên trước mặt Kỷ Ninh, với tư cách một gã Chân Tiên mạnh nhất, kinh nghiệm của hắn so với những Thiên Thần Thiên Tiên kia còn đặc sắc hơn, đồng thời địa vị của hắn cũng cao hơn rất nhiều.
. . .
Mất trọn vẹn một ngày một đêm.
Lúc này Kỷ Ninh mới thu tay về, nhắm mắt trầm tư.
- Xem ra quả thực không có hi vọng đạt được pháp môn tầng thứ nhất rồi.
Kỷ Ninh thầm than.
Mặc dù đãsớm có đoán trước, thế nhưng sau khi lật xem trí nhớ của Đông Quần Chân Tiên, Kỷ Ninh đã xác nhận một việc. Muốn tu luyện pháp môn trở thành Kim Đan đệ nhất đẳng pháp môn, đầu tiên phải có Hỗn Độn Tiên Nhân ở bên cạnh phụ trợ thì mới có thể tu luyện. Mà môn pháp môn này ở trong Cửu Phương hỗn độn quốc cũng chỉ có Cửu Phương quốc chủ và hai vị tồn tjai Thế Giới cảnh còn lại mới biết được! Ngay cả đám người Tổ Thần Tổ Tiên cũng không có tư cách biết rõ.
Pháp môn đạt thành loại Kim Đan thứ hai. . . Người biết rõ lại không ít, ngay cả Chân Thần Chân Tiên cũng có người biết rõ.
Bất quá Đông Quần Chân Tiên này lại không biết.
Đương nhiên pháp môn luyện thành Kim Đan này đều là thứ cần đề phàm nhân tu luyện tới Thiên Tiên! Như Kỷ Ninh đã sớm thành Thuần Dương Chân Tiên, những pháp môn này đối với bản thân hắn mà nói, cũng vô dụng. Sở dĩ Kỷ Ninh tìm kiếm như vậy cũng là bởi vì nghĩ tới tương lai. Nếu như trận doanh bọn hắn thắng trong trận hạo kiếp tương lai, có pháp môn lợi hại bực này thì cũng có thể truyền cho đám người Minh Nguyệt tu luyện.