Mang Mấy Mẫu Đất, Xuyên Đến Niên Đại Mất Mùa Chiến Loạn

Chương 39: Chương 39: Kẻ chân đất không sợ kẻ đi giày




Diệp Minh Triết tiễn ba người ra đến cửa, nhìn họ đi xa rồi mới vào sân, đóng chặt cổng lại.

Ba người cũng nhanh chân đi về phía trấn trên, trên đường gặp lác đác vài người dân làng rủ nhau lên núi, thấy ba mẹ con họ, có người chào hỏi tử tế, cũng có vài người nói năng thất lễ.

Đối với những kẻ giễu cợt, Lý Văn Tú cũng không tỏ ra vẻ mặt dễ chịu, đều không nặng không nhẹ mà đáp trả lại.

Khi ba mẹ con bị đuổi ra khỏi nhà, cũng chẳng mấy ai đứng ra nói một câu công bằng, bây giờ chồng bà không có nhà, nếu bà không tỏ ra cứng rắn một chút, sau này còn không bị những kẻ này bắt nạt chết mất?

Diệp Vũ Đồng đi theo sau nương và ca ca, gặp người quen thì cười chào hỏi, còn những kẻ xem họ như trò cười, nàng cũng học theo nương và ca ca, mặt lạnh tanh, ra vẻ không dễ bắt nạt.

“Đại bá nương, Minh Huyền ca, Đồng Đồng muội, mọi người đi đâu vậy?” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.

Diệp Vũ Đồng nghe tiếng nói có chút quen tai, quay đầu nhìn lại, thì ra người đến là đường tỷ của chủ nhân trước kia, Diệp Vũ Tình, năm nay mới mười một tuổi, cũng chính là nữ chính trong cuốn sách.

Dù mới chỉ mười một tuổi nhưng nét người đã phô ra rõ ràng, khuôn mặt hình quả lê, miệng nhỏ xinh như quả anh đào, dưới hàng lông mày mảnh mai là đôi mắt phượng sáng ngời, làn da dù hơi ngả màu vàng nhưng không gầy yếu như con gà con, nhìn vào Diệp Vũ Tình là biết không thiếu ăn.

Nàng nhớ lại nội dung câu chuyện trong sách, Diệp Vũ Tình đã trở về một tháng trước khi lâm vào cảnh đói kém, vậy người trước mắt này chắc chắn đã trải qua việc trọng sinh.

Diệp Vũ Đồng lo sợ bị phát hiện, nên đứng sau lưng mẫu thân không lên tiếng.

Lý Văn Tú nhìn cháu gái mình, từ nhỏ đã biết nhiều chuyện, nở nụ cười không chân thành và nói:

“Ôi, là Vũ Tình à? Ta đưa Vũ Đồng đến thị trấn để xem thầy lang, mấy ngày trước cha con và tổ mẫu con muốn bán Vũ Đồng, Vũ Đồng không đồng ý nên bị đánh đến nỗi như vậy. Con nghĩ xem, chúng ta đã chia tài sản rồi, cha con không phải không có con gái, dù cho cuộc sống có khó khăn đến mấy cũng không thể bán cháu gái được, bác con dù không ở nhà nhưng Vũ Đồng vẫn còn mẫu thân, còn hai huynh đệ nữa, làm sao đến lượt hắn có thể bán con gái ta đi chứ?”

Diệp Vũ Tình thấy người qua lại càng lúc càng đông, sợ bị dì ghẻ làm hỏng danh tiếng của nhà mình, vội vàng cười nói: “Đại bá nương, dì đang nói những gì vậy? Cha con làm sao có thể bán muội ấy được? Điều đó thực sự không phải ý của ông ấy.”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.