Mang Mấy Mẫu Đất, Xuyên Đến Niên Đại Mất Mùa Chiến Loạn

Chương 14: Chương 14: Kiếp trước kiếp này




Tịnh Không lo lắng nói: “Sư phụ, hay là để các sư đệ đến đất Thục tìm sư thúc, con ở lại chăm sóc người.”

Trụ trì Vô Trần khoát tay áo, không kiên nhẫn nói: “Sức khỏe của ta tốt như vậy, cần gì ngươi phải chăm sóc? Ngươi dẫn các sư đệ mau đi đi! Đừng có làm lỡ việc của ta.”

Nghĩ một lát, lại dặn dò thêm một câu: “Bây giờ khắp nơi đều không yên ổn, từ đây đến đất Thục đường sá xa xôi, các ngươi cố gắng đừng đi đường quan.”

Tịnh Không đáp: “Vâng, sư phụ, chúng con biết rồi, người cũng phải giữ gìn sức khỏe, đừng quên đến đón chúng con.”

Nói xong, hắn luyến tiếc liếc nhìn sư phụ một cái, dẫn theo các sư đệ vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.

Lý Văn Tú cùng con trai cả mỗi người xách nửa thùng nước từ trong thôn trở về.

Nửa đêm bọn họ đã đến thôn xếp hàng chờ lấy nước, đợi hai canh giờ mới lấy được chút nước này.

Nước trong thùng gỗ trông rất đục, nhưng dù vậy, hai người vẫn nâng niu như nâng niu bảo bối, sợ đổ ra mất một giọt.

Diệp Minh Triết đang cầm cuốc đào cỏ rễ dưới chân núi, thấy nương và ca ca về, liền xách giỏ tre chạy về nhà.

“Nương, ca ca, hôm nay chúng ta được chia bao nhiêu nước?” Vừa nói vừa nhìn vào hai cái thùng.

Nhìn thấy nước còn ít hơn và đục hơn hôm qua, cậu nhíu mày, thở dài như người lớn.

Lý Văn Tú xoa đầu con trai, hỏi: “Sao con lại ra đây? Không phải nương bảo con ở nhà trông muội muội và muội phu sao?”

“Nương, con không đi xa, muội muội và muội phu đều chưa tỉnh, con tính đào ít rau dại và cỏ rễ đợi mọi người về ăn.”

Nghe con trai út nói con gái và con rể vẫn chưa tỉnh, ánh mắt Lý Văn Tú ảm đạm đi đôi chút, nhưng vẫn cố gắng gượng dậy tinh thần.

Chồng bà tháng trước đã bị bắt đi lính, con cái đều chưa thành niên, nếu bà ngã bệnh, không biết mụ phù thủy kia sẽ đối xử với mấy đứa con của bà thế nào?

Diệp Minh Hiên xách nước vào sân, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Nương, nhà mình còn bạc không? Hay là đưa muội muội đi huyện xem bệnh? Nghe nói đại phu ở Bảo Thiện Đường rất giỏi, bệnh thông thường, chỉ cần uống vài thang thuốc là khỏi.”

“Nhà còn sáu lạng bạc, nhưng đại phu ở Bảo Thiện Đường huyện đã chuyển đến kinh thành từ tháng trước rồi.”

Lần trước đưa con gái đi trấn khám bệnh, khi đại phu ở trấn nói rằng mình không chữa được, Lý Văn Tú đã định đi Bảo Thiện Đường ở huyện.

Nhưng đại phu nói với bà rằng y quán Bảo Thiện Đường ở huyện đã chuyển đi rồi, bảo bà không cần phải vất vả đi nữa, cơ thể đứa trẻ rất yếu, đi lại mấy chục dặm, e rằng chưa đến huyện thì đứa trẻ đã chết mất.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.