Nhưng mà, khoan đã, Diệp Vũ Đồng? Thời đại không tên tuổi? Năm đói kém loạn lạc? Chẳng phải là tiểu thuyết do ả bạn cùng phòng đại học đáng ghét của nàng viết dưới tên nàng sao?
Không những viết nàng vào tiểu thuyết, còn viết nàng thành một tiện nhân vô liêm sỉ, tranh giành nam nhân với chị họ, mà chị họ này lại là người được sống lại.
“Chết tiệt, không phải chứ? Chẳng lẽ ta lại xuyên vào tiểu thuyết đó sao?”
Nàng kinh hãi ngồi bật dậy, mắt mở trừng trừng nhìn về phía trước, nếu thật sự xuyên vào tiểu thuyết, thì mấy năm sau này, cuộc sống còn đắng chát hơn cả thuốc phiện mất.
Cơn hạn hán này sẽ kéo dài ba năm, đây mới chỉ là năm đầu, diện tích chịu hạn chưa quá lớn.
Bắt đầu từ năm sau, cả nước Vân Triều thậm chí là cả thiên hạ đều bắt đầu xảy ra nạn đói, sau đó lại là mười năm chiến loạn liên miên, nghĩ đến thôi đã rùng mình.
Diệp Vũ Đồng rùng mình một cái, chợt nhớ đến không gian tùy thân của mình, thấy trong nhà không có ai, cửa cũng đóng chặt, mẫu thân của nguyên thân hẳn là đi xếp hàng lấy nước trong thôn rồi.
Nàng lẩm bẩm một câu: “Vào.” Cảnh tượng lập tức thay đổi.
Nhìn thấy đủ loại rau quả trong vườn đã chín mọng, Diệp Vũ Đồng thở phào nhẹ nhõm, không gian này chính là chỗ dựa của nàng, chỉ cần có không gian này, đi đâu nàng cũng không sợ.
Đầu tiên, nàng đến giếng cổ trong sân múc ít nước uống, nàng vẫn chưa biết rõ thứ nước trong giếng này có tác dụng gì, chỉ biết là có thể tiêu viêm giảm đau, cường thân kiện thể.
Có lần nàng thái rau không cẩn thận cắt vào ngón tay, uống thứ nước này vào, chỉ hai ba ngày là vết thương đã lành hẳn, đến cả sẹo cũng không để lại.
Nàng cảm thấy kỳ diệu vô cùng, lại lo lắng thành phố lớn khắp nơi đều có camera, lỡ bị người ta phát hiện ra, chắc chắn sẽ bị bắt đi cắt lát nghiên cứu, cho nên mới chuẩn bị về quê.
Uống xong nước, nàng đi ra khỏi không gian, cảm thấy người nhẹ nhõm hơn đôi chút, vết thương trên đầu cũng đỡ đau hơn, bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, thân thể nàng còn hơi yếu, lại nằm lên giường ngủ tiếp.
Trụ trì Vô Trần ở phía sau thôn Diệp Gia, nhìn Thiên Phủ tinh sáng chói trên bầu trời, khiến cho những vì sao bên cạnh đều trở nên lu mờ, vuốt râu cười.
Tịnh Không liếc nhìn sư phụ đang vui vẻ ở bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài.
Hôm qua sư phụ gả thái tử cho người ta để xua điềm xấu, hắn và mấy sư đệ khác suýt chút nữa kinh ngạc đến rớt cằm, nhưng vì uy nghiêm của sư phụ, không ai dám lên tiếng.
Trụ trì Vô Trần đứng dậy, nói với mấy đệ tử: “Các ngươi đến chùa Linh Ẩn ở đất Thục ở tạm một thời gian, đợi ta làm xong việc sẽ đến đón các ngươi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa