Mang Mấy Mẫu Đất, Xuyên Đến Niên Đại Mất Mùa Chiến Loạn

Chương 36: Chương 36: Nước luộc thịt




Khi tắm, nàng không dám dùng dầu gội và sữa tắm, tìm một cục xà phòng lưu huỳnh để giặt quần áo, loại xà phòng này không có mùi gì, lại rửa rất sạch.

Đợi đến khi bản thân sạch sẽ gọn gàng, lại đến nhà bếp dùng nồi áp suất nấu một nồi cháo, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian.

Hôm qua nhặt trứng về đã quá muộn, nàng liền dẫn Lý Văn Tú đến tầng hầm, không cho bà vào nhà.

Phần lớn ở đây đều là đồ hiện đại, tạm thời nàng không định để người khác vào đây, sau này hãy xem.

Đợi đến khi cháo sắp nấu xong, lại thái thêm chút rau xanh, đập thêm mấy quả trứng vào.

Một nhà bọn họ đã lâu rồi không được ăn no, khoảng thời gian này đều ăn rau dại cỏ rễ, dạ dày chắc chắn rất yếu, bây giờ không dám cho bọn họ ăn quá ngon, trước tiên vẫn nên uống chút cháo để dưỡng dạ dày đã.

Nhân dịp lúc này lại nhào một chậu bột mì, chuẩn bị trưa làm ít bánh bao.

Dọn dẹp xong những thứ này, liền ra khỏi không gian, bên ngoài trời đã sáng trưng, trong sân truyền đến tiếng nói chuyện của đại ca.

“Nương, chúng ta bây giờ đi đến trấn trên đi, đi đến nơi đó thư viện cũng gần tan học rồi.”

“Được, nương đem nước xách vào trong nhà, con đi gọi Minh Triết về, bảo nó về trông em gái và em rể.”

Lý Văn Tú sợ bà và Minh Huyền không có ở nhà, mụ phù thủy kia lại tìm cơ hội bán con gái bà, nên để đứa con trai út ở nhà trông chừng.

“Được nương, vậy con đi lên núi tìm nhị đệ ngay.” Vừa nói vừa nhanh chân đi ra ngoài.

Lý Văn Tú vừa xách hai thùng gỗ vào, Diệp Vũ Đồng liền mở cửa đi ra, “Nương, người và đại ca về rồi ạ.”

Nói xong lại liếc nhìn hai thùng gỗ đựng nước, hai thùng gỗ cũ kĩ, mỗi thùng đựng nửa thùng nước, rất đục, phải để lắng lại mới có thể uống được.

“Đồng Đồng dậy rồi à? Hôm nay nương và đại ca con phải đi trấn trên một chuyến, để nhị ca con ở nhà trông con.”

“Nương, hay là con đi cùng người và đại ca nhé? Đến nơi con sẽ cầu xin thúc thúc, bảo thúc ấy nói với bà nội, xem có thể không bán con không.”

Lý Văn Tú biết để Đồng Đồng đến cổng thư viện khóc lóc cầu xin sẽ có tác dụng hơn bà, nhưng trên đầu con bé vẫn còn vết thương, từ đây đến trấn trên phải đi gần một canh giờ, bà sợ con bé không chịu nổi.

Bèn khuyên nhủ: “Đồng Đồng, lần này con đừng đi nữa, lần sau nương sẽ đưa con đi trấn trên chơi, vết thương trên đầu con vẫn chưa lành, cứ nghỉ ngơi ở nhà đi! Nương và đại ca con sẽ đi tìm thúc thúc con nói chuyện.”

Thật ra Diệp Vũ Đồng muốn đi trấn trên xem thử, bây giờ tình hình ra sao rồi?

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.