Mang Mấy Mẫu Đất, Xuyên Đến Niên Đại Mất Mùa Chiến Loạn

Chương 33: Chương 33: Trẻ con tinh ranh




Nhìn hai đứa con trai ăn hết dưa chuột, Lý Văn Tú lại lấy ra mấy quả dâu tây nữa.

“Hai đứa ăn thử mỗi đứa một quả, còn lại giã nát trong bát, đút cho em rể các con ăn.”

Diệp Minh Hiên nhìn nương đưa tới mấy quả đỏ tươi, lại là đồ ăn chưa từng thấy.

Hắn ta lo lắng hỏi: “Nương, những thứ quý hiếm này rốt cuộc là từ đâu mà có?”

Diệp Minh Triết cũng có chút lo lắng, cùng anh trai nhìn về phía nương mình.

Lý Văn Tú kéo hai đứa con trai đến trước mặt, thì thầm bên tai chúng: “Đây là Đồng Đồng giúp thần tiên làm việc kiếm được.”

“Cái gì, thần tiên?”

Nếu không phải Diệp Minh Hiên nhanh tay bịt miệng Diệp Minh Triết, thì thằng bé đã hét lên mất.

“La lối cái gì? Nương vừa rồi không nói sao? Để chúng ta nghe thôi, nhà chúng ta tuy xa làng, nhưng lỡ như tai vách mạch rừng thì sao?”

Diệp Minh Triết sợ hãi, vội gật đầu ra vẻ đã hiểu, Diệp Minh Hiên mới bỏ tay ra, để cho nương tiếp tục nói.

Lý Văn Tú vui mừng gật đầu, lại tiếp tục câu chuyện vừa rồi.

“Vị thần tiên kia nói, kiếp trước muội muội các con đã cứu bà ấy, kiếp này bà ấy tính ra nhà chúng ta gặp nạn, cho nên đến giúp đỡ muội muội các con vượt qua kiếp nạn này.

Nhưng nàng ta cũng không phải giúp không, mà muốn muội muội các con giúp bà ấy làm việc, những thứ các con vừa ăn, chính là thù lao mà muội muội các con giúp thần tiên làm việc kiếm được.”

“Nương, tiên nhân sai muội muội làm việc gì vậy? Có nặng nhọc không? Đầu của muội ấy vẫn chưa lành, không thể quá sức được, nương có thể thương lượng với tiên nhân không? Để nhi tử và Minh Triết thay muội ấy đi làm.”

Diệp Minh Triết cũng vội vàng gật đầu, tỏ ý nguyện ý thay muội muội đi làm.

“Không sao đâu, nương đã đi xem rồi, việc không quá nặng nhọc, khi rảnh rỗi nương cũng sẽ giúp, hai con đừng lo lắng nữa, đến lúc cần đến hai con thì nương sẽ nói.”

Nói xong lại nhìn hai đứa con trai, không yên tâm dặn dò: “Các con nhớ nhé, chuyện này ngàn vạn lần không được nói ra ngoài, nếu người khác biết được, tiên nhân sẽ trừng phạt gia đình chúng ta.”

Diệp Minh Triết vội vàng đảm bảo sẽ không nói ra ngoài.

Diệp Minh Hiên trịnh trọng nói: “Nương, chúng con thề rằng nhất định sẽ không nói ra ngoài, càng không để gia đình mình trở thành bia đỡ đạn.”

Mặc dù hắn không được đi học, nhưng trước đây hắn thường lén đến trường làng nghe thầy đồ giảng bài, hắn cũng biết đạo lý.

Trong thời kỳ hạn hán này, mọi người thậm chí còn không có nước để uống, nhưng bọn họ lại có thể ăn được những loại quả thần tiên như vậy, nếu chuyện này bị người khác biết được, thì gia đình bọn họ còn có đường sống không?

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.