Mang Tang Tử

Chương 119: Chương 119




Bên trong phòng họp đặc biệt của ủy ban Liên Bang Mang Nghiêng, các thành viên uỷ ban cơ hồ toàn bộ đang ngồi, trừ bỏ bên ngoài làm khoa học khảo sát Tư Không Vũ Ngoại. Hôm nay cũng không phải hội nghị uỷ ban, ở ngày thứ tư Lục Bất Phá trở về, ông hướng uỷ ban đưa ra triệu khai hội nghị uỷ ban đặc biệt. Tuy rằng ông không có nói rõ nội dung mở họp là cái gì, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Kim đồng hồ chỉ hướng 11 giờ, phòng họp cửa mở, Lục Bất Phá cùng Bạch Thiện cùng nhau đi đến. Vẻ mặt của cậu thực nghiêm túc, không khí trong phòng họp cũng thực thẩm trọng. Không có đi vị trí dành riêng cho mình, Lục Bất Phá trực tiếp đi tới trên đài diễn thuyết. Cậu ăn mặc Mang Tang Tử chính trang, trong tay không có bất luận cái hội nghị bản thảo gì, cũng không có làm người giúp cậu chuẩn bị hình ảnh tư liệu trước đó, mà là đôi tay đan lại mà đặt ở trên đài diễn thuyết, mọi người đều thực lặng im.

Sự im lặng kéo dài khoảng vài phút, Lục Bất Phá mở miệng.

“Ở ta rời đi mấy ngày này, ta mỗi ngày đều muốn trở về. Mặc kệ là khi tai nạn bị Tắc Ba Nhĩ nhân bắt cóc, hay là được Hàn Cát nữ vương thịnh tình khoản đãi tôn vinh, ta khát vọng duy nhất chính là nhanh chóng đặt chân lên cơn đường xuất phát trở về, chính là có thể sớm ngày trở lại Liên Bang, trở lại địa phương ta hẳn là thuộc về.”

“Từ sau khi ta tỉnh lại, từ việc ta trở thành là Mang Tang Tử được được mọi người tôn kính, nhưng ta trước sau cho rằng ta không phải Mang Tà Nhân, ta vẫn luôn cho rằng một ngày nào đó ta sẽ trở lại cố hương của chính mình, nơi đó mới là nhà của ta. Chính là chuyến đi lần này thay đổi ý nghĩ của ta. Tuy rằng ta thân cao chỉ có 170 cm, tuy rằng ta không thích ăn thịt luộc, nhưng là ta là Mang Tà Nhân, là một phần tử của Mang Tà Tinh, nơi này là nhà của ta.”

“Có lẽ vẫn có rất nhiều yêu cầu chỗ cần hoàn thiện, có lẽ vẫn có rất nhiều mâu thuẫn vô pháp giải quyết. Nhưng Liên Bang là nơi duy nhất có thể làm ta bình tĩnh, làm ta cảm thấy an toàn. Là nơi ta có thể khóc lóc kể lể ta ở bên ngoài đã chịu ủy khuất như thế nào, ta có thể tìm kiếm an ủi, có thể tùy hứng đưa ra mỗi một cái yêu cầu.”

“Mà khi ta đã chịu khi dễ, đã trải qua ủy khuất cuối cùng cũng được về đến nhà, người nhà của ta lại nói cho ta: Chúng ta muốn đoạt đi hài tử của ngươi.”

“Ở trong mắt các ngươi, Quang Vinh cùng Tiểu Cửu là một mối nguy hiểm, là sự tồn tại cần thiết dùng hết mọi thứ thủ đoạn để trấn áp. Nhưng ở trong mắt ta, bọn họ chỉ là hài tử hy vọng được ba mẹ yêu thương.”

“Quang Vinh không thích một người lẻ loi mà ngồi ở trong doanh địa, hắn hy vọng thân nhân hắn có thể mỗi ngày làm bạn ở bên người hắn, đặc biệt là lúc về đêm hắn càng không muốn đơn độc. Tiểu Cửu lúc sinh ra người đầu tiên nhìn thấy chính là ta, nó đem ta trở thành mẹ, cho nên nó mở miệng cái câu thứ nhất từ chính là ‘ Ma Ma ’, cũng nguyên nhân chính là vì như vậy, nó thực dính ta, nó sợ hãi ta ném nó đi.”

“Ở thời điểm Duy Lạp muốn đánh chết ta, là nó bổ nhào vào trên người ta vì ta chặn lại laser; khi thời điểm ta bị nhốt ở Tắc Baal vương cung, thân bị thương nặng, là nó không màng nguy hiểm chạy ra đi tìm cứu binh; ở thời điểm chúng ta bị Tắc Ba Nhĩ nhân là Vọng Uy Nhân liên kết tấn công, là nó cùng Quang Vinh phá hủy địch nhân, làm ngôi sao nhỏ có thể bình an mà đến được trên đời này.”

“Nếu không có Quang Vinh cùng Tiểu Cửu, ta cùng ngôi sao nhỏ sớm đã chết ở trong Tắc Baal vương cung. Như vậy, “người” toàn tâm tin cậy ta, bảo hộ hài tử ta về sau lại bị người khác nói rằng, bọn họ không thể tiếp tục tồn tại. Hoặc giết bọn họ, hoặc đem bọn họ biến thành kẻ ngốc hoặc vĩnh cửu giam giữ.”

“Ta…… Không biết nên nói cái gì. Khi bọn họ thực ngoan chờ đợi ta về nhà, chiếu cố đệ đệ mới sinh ra, ta lại tàn nhẫn mà đối với bọn họ nói: “ ta không cần các ngươi, ta muốn giết các ngươi. “

“Mời các ngươi nói cho ta xem, ta hẳn là nên điều chỉnh Quang Vinh cùng Tiểu Cửu như thế nào? Ta có phải hay không muốn lợi dụng thời điểm lúc Quang Vinh tin tưởng mà vì ta mở ra Hung Thương, ở Hung Thương yếu ớt nhất ném vào một quả bom? Hay là ở thời điểm Tiểu Cửu ở trên giường an tâm đi vào giấc ngủ, đem một con dao sắc nhọn hung hăng mà đâm vào trái tim nó, để ngừa ngày nào đó chúng uy hiếp đến an toàn Liên Bang? Chẳng nghĩ loại uy hiếp này là căn bản không có khả năng phát sinh, hơn nữa là không hề có căn cứ. Nhưng thà rằng tin để phòng ngừa, muốn đem hết thảy khả năng manh mối mau chóng bóp chết.”

“Có người nói. Bọn họ hiện tại sẽ không uy hiếp đến Liên Bang là bởi vì ta, bởi vì Mang Tang Tử tồn tại. Khi Mang Tang Tử chết đi, bọn họ sẽ thoát ly khỏi sự khống chế của Liên Bang, sẽ uy hiếp đến an toàn Liên Bang. Ta muốn nói hai chữ: Nói láo!”

“Nơi này là nhà của ta, là nhà của Mang Tang Tử, bọn họ là người nhà của ta! Chẳng sợ khi Mang Tang Tử đã chết, bọn họ cũng sẽ tiếp tục vì y bảo hộ gia đình y, không cho phép bất luận kẻ nào xâm phạm đến gia đình y! Bọn họ còn phải bảo vệ đệ đệ bọn họ, con của đệ đệ bọn họ, cháu của đệ đệ bọn họ, thẳng đến khi Mang Tà Tinh hệ biến mất ở trong vũ trụ.”

“Nhân loại bởi vì sợ hãi mà trở nên vô tri. Trên địa cầu nhân loại bởi vì như vậy mà khiến đầu óc vô tri làm rất nhiều điều sai, mà qua vài năm, ở trên một viên tinh cầu khác, đã tiến hóa không biết nhiều ít lần nhân loại vẫn cứ phạm sai lầm tương đồng. Vô tri cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là đem loại vô tri này trở thành là trí tuệ mà đắc chí.”

“Quang Vinh cùng Tiểu Cửu sẽ bởi vì ta mà xúc động, đây là ta sai. Là ta làm cho bọn họ có cảm tình quá mức hẹp hòi, là ta không có làm cho bọn họ đối với Liên Bang sinh ra lòng trung thành đủ mạnh, đây là chỗ ta cần phải sửa chữa. Bọn họ không chỉ muốn học sẽ ỷ lại ta, càng muốn học sẽ ỷ lại Liên Bang. Có người lớn mới có thể có người nhỏ, có Liên Bang tồn tại mới có thể có Mang Tang Tử tồn tại, ta sẽ giáo dục bọn họ, làm cho bọn họ minh bạch điểm này, làm cho bọn họ học được thu liễm tính tình chính mình, học được bình tĩnh.”

“Ở trở về trên đường, ta từng ảo tưởng cùng Quang Vinh, Tiểu Cửu, còn có hài tử Hiên Viên Tinh tại Hành Động Đội doanh địa chơi trò chơi; từng ảo tưởng qua ở thời điểm địch nhân xâm lấn Hiên Viên thượng giáo cùng Quang Vinh kề vai chiến đấu; từng ảo tưởng qua ta mang theo Tiểu Cửu cùng Hiên Viên Tinh ở tháp hạ cánh nghênh đón bọn họ - phụ thân cùng huynh trưởng chiến thắng trở về ; từng ảo tưởng qua chúng ta người một nhà mời mọi người tới nhà của chúng ta trong viện ăn cơm dã ngoại; từng ảo tưởng qua rất nhiều rất nhiều.”

“Nhưng hiện thực lại đánh nát ảo tưởng tốt đẹp của ta.”

“Thực xin lỗi chủ tịch quốc hội, thực xin lỗi các vị đang ngồi ở đây, những người quan tâm ta, yêu quý ta, yêu thương ta. Quang Vinh cùng Tiểu Cửu là người nhà của ta, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Ta sẽ dùng sinh mệnh tới bảo hộ bọn họ, tựa như bọn họ dùng sinh mệnh bọn họ tới bảo hộ ta. Ta sẽ không đem Quang Vinh cải tạo thành người máy quang giáp bình thường, càng sẽ không đem Tiểu Cửu giam giữ ở địa phương nào đó không thấy ánh mặt trời. Ta đồng dạng không muốn cùng các vị ngồi ở chỗ này là địch, các bị là trưởng bối ta tôn kính, là người ở chỗ này ta tín nhiệm nhất.”

Lục Bất Phá thật sâu mà nhìn qua từng người đang ngồi, liền ở thời điểm bọn họ cho rằng cậu còn có chuyện muốn nói, cậu lại đi xuống diễn thuyết đài ở lúc mọi người kính ngạc mà bước tới cửa.

“Tiểu Phá?”

Đưa lưng đứng về phía bọn họ hồi lâu, Lục Bất Phá xoay người, hai mắt tẩm đầy nước mắt, lại không có một giọt chảy xuống tới. Vẻ mặt của giống như lúc bình tĩnh, mang theo từ bỏ hết thảy bình tĩnh.

“Tiểu Phá?!”

Lục Bất Phá nhìn mọi người chậm rãi khom người chào, người đang ngồi toàn bộ đứng lên.

“Ta quyết định…… Ta quyết định, lấy danh nghĩa Mang Tang Tử, đem cả nhà chúng ta lưu đày đến tinh cầu xa xôi nhất. Ta lấy nhân cách của ta cùng tôn nghiêm thề…… Cả nhà chúng ta vĩnh viễn sẽ không rời đi nơi đó, vĩnh viễn sẽ không bước vào bất luận cái viên tinh cầu nào của Mang Nghiêng bất luận cái, vĩnh viễn không nhúng tay vào bất cứ sự việc nào ở tinh tế. Thỉnh nghĩ cả nhà chúng ta vĩnh viễn chưa từng xuất hiện qua, thỉnh nghi Mang Tang Tử còn đang chìm trong giấc ngủ.”

“Tiểu Phá!”

Xoay người mở cửa, Lục Bất Phá bước đi ra ngoài, đóng cửa.

“Tiểu Phá! Thỉnh không cần xúc động, chuyện này chúng ta chỉ là cùng ngươi thương lượng!” Mọi người kinh kêu mà xông lên thang lầu, đuổi theo cái kia đã đi rồi người. Khi bọn hắn lao ra phòng họp khi, Lục Bất Phá đã không có thân ảnh.

“Cảnh vệ! Mang Tang Tử tiên sinh đâu!”

Không đợi cửa cảnh vệ trả lời, bí thư của Bạch Thiện hoang mang rối loạn mà chạy tới nói: “Chủ tịch quốc hội! Không xong! 10 giây trước Mang Tang Tử tiên sinh thông qua Quang Vinh hướng dân chúng tuyên bố vì sự an toàn của Liên Bang, y lấy Mang Tang Tử danh nghĩa đem Hiên Viên thượng giáo, Quang Vinh, Tiểu Cửu, phượng hoàng cùng Hiên Viên Tinh tính cả chính y cùng nhau lưu đày đến tinh cầu xa xôi nhất trong tinh tế, vĩnh viễn không bước vào phạm vi ngũ quốc tình tế.”

“Cái gì?!”

Cùng lúc đó, toàn bộ dân chúng Bắc Quần an tĩnh mà đứng hoặc ngồi địa phương của mình, ngốc hoàn toàn, bọn họ cho rằng bọn họ nghe lầm. Mà một phút sau, đương tháp hạ cánh truyền đến một nhà Mang Tang Tử tiên sinh xuất hiện ở tháp hạ cánh, nhân viên cao cấp của Liên Bang cùng dân chúng Bắc Quần lấy tốc độ giống nhau như gió đi nhờ phi hành khí thẳng đến tháp hạ cánh.

“Quang Vinh, đóng cửa.”

Bên trong tháp hạ cánh, một con thuyền vừa vặn có thể chứa phi thuyền Quang Vinh, cửa khoang ở tháp hạ cánh cảnh vệ bộ đội trước mặt chậm rãi rơi xuống. Khí thể màu lam nóng rực từ đáy phi thuyền toát ra, bức lui mọi người. Đem phi thuyền yên tâm mà giao cho Quang Vinh lái, nghỉ ngơi bên trong khoang Lục Bất Phá ăn mặc áo ngủ ghé vào trên giường xem Hiên Viên Chiến xem tư liệu, rất là thảnh thơi.

“Quang Vinh, không để cho bọn họ đuổi theo nga, mạng nhỏ một nhà chúng ta nhưng đều ở trong tay ngươi á.”

“Ô ô!!” Bọn họ tuyệt đối đuổi không kịp Tiểu Quang!!

“Hì hì, ta đây yên tâm.”

Nhìn mỗ nam ngoắc ngoắc ngón tay, Lục Bất Phá sau khi đối phương tới gần cười tủm tỉm mà nói: “Có nghĩ tới chúng ta chiêu này lấy lui vì tiến rất có thể mất đi hiệu lực hay không, đến lúc đó chúng ta có thể thật sự không về được.”

“Không có.” Hiên Viên Chiến nửa khuôn mặt bình tĩnh mà nói, “Chỉ cần có em cùng ngôi sao nhỏ, ở nơi nào đều giống nhau.”

“Hiên Viên Chiến, em giống như thật lâu không có nói qua em yêu anh.”

“Là rất lâu rồi.”

“Thân ái, em yêu anh.”

Hiên Viên Chiến một con mắt hơi lóe, hắn cúi đầu, hôn môi. Ở đối phương không có chủ động đưa lên tới, hắn hôn lên.

“Vốn dĩ không tính toán đi, nhưng em đối với tinh cầu mà Pharaoh đã nói kia rất hiếu kì. Không biết nơi đó cá nướng có thể so như trên Âu Mễ Già Tinh ăn ngon hay không.”

“Anh nướng cho em.”

“Hì hì, Hiên Viên Chiến, em phát hiện ta càng ngày càng yêu anh.”

“……”

Hai cái Gia Khỏa không có lương tâm ở trên giường ôm hôn, không biết Liên Bang Mang Nghiêng vì bọn họ “Tự mình lưu đày” đã loạn thành một nồi cháo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.