“Ba ba.”
Một tiểu gia hỏa cười ha hả mà hướng phía một người ngồi cách đó không xa, vươn đôi tay muốn ôm người của bé lung lay đi đến. Bên người bé, một tiểu quái thú con chín đầu khẩn trương mà che chở bé, sợ bé té ngã. Bất quá tuy rằng vừa mới học đi, tiểu gia hỏa đi thực không xong, nhưng cẳng chân lại phi thường hữu lực, càng ngày càng vững vàng phát triển phương diện.
“Tiểu Cửu, Tinh Tinh sẽ không ngã, ngươi đi tìm Quang Vinh chơi đi.”
“Phốc phốc...... Phân khối......”
Tiểu Cửu lắc lắc chín chỉ đầu, nhắm mắt theo đuôi mà đi theo đệ đệ. Tháng này nó lại lần nữa sẽ kêu “Phốc phốc” cùng “Quang Quang”, hơn nữa nó còn học xong một cái từ khác “Phân khối ( đệ đệ)“.
“Ba ba.”
Tiểu gia hỏa Hiên Viên Tinh đi mau đến trước mặt ba ba vươn tay nhỏ, dưới chân không cẩn thận mà vấp một cái, bé nhào vào trong lòng ngực cha.
“A a a......” Tiểu Cửu ở một bên cao hứng mà hoan hô.
Vừa mới bảy tháng đã biết đi, mở miệng kêu ba ba, Titi ( daddy), khoa khoa ( ca ca), Hiên Viên Tinh tiểu bằng hữu lấy tốc độ khiến người khác phải kinh ngạc, khỏe mạnh khỏe mạnh mà trưởng thành. Nếu hiện tại có những người khác nhìn thấy bé, nhất định không tin thời điểm bé sinh ra còn không đến 10 cm. Mà hiện tại bé lại so với hài tử bình thường ở Mang Nghiêng trưởng thành còn muốn tốt hơn, chiều cao cũng đuổi kịp hài tử bình thường ở Mang Nghiêng. Tóm lại mặc kệ từ góc độ nào mà xem xét, Hiên Viên Tinh đều tuyệt đối là một bảo bảo phi thường khỏe mạnh.
“Hiên Viên Chiến, Tiểu Cửu, chúng ta đã trở lại.” Nơi xa có một người cưỡi trên người chim khổng lồ ba đầu nhìn bọn họ vẫy tay, theo sát sau lưng cậu là một người máy quang giáp thân hình khổng lồ, bên cạnh còn có hai gã mặc da thú, làn da ngâm rám nắng.
“Titi......”
“Ma Ma!! Quang Quang!!”
Hiên Viên Tinh cùng Tiểu Cửu hưng phấn mà chạy tới người đó, đương nhiên, Hiên Viên Tinh tiểu bằng hữu vừa mới học được đi, còn chưa chạy vững, bé bị cha ôm lên.
Từ trên người phượng hoàng nhảy xuống, Lục Bất Phá nhón mũi chân ở gương mặt nhi tử hung hăng hôn cái, đổi lấy Hiên Viên Tinh tiểu bằng hữu cười ha ha. Rồi cậu mới khom người ở trên đầu Tiểu Cửu cũng hôn một cái, đổi lấy Tiểu Cửu kêu: “Ma Ma Ma Ma Ma Ma......”
“Hiên Viên Chiến, xem chúng ta hôm nay thu hoạch, phong phú nha.”
Chỉ thấy trên cánh tay Quang Vinh treo đầy hoa quả, còn có con mồi. Hai gã dân bản xứ cùng Lục Bất Phá về, Sóng Hi cùng Phàm trên vai cũng khiêng con mồi. Hiên Viên Chiến đem hài tử giao cho Lục Bất Phá, từ trên người hai người lấy con mồi, hai người đối hắn cười cười, tỏ vẻ cảm tạ.
“Hôm nay thu hoạch nhiều như thế, buổi tối có thể ăn một bữa no nê. Sóng Hi, ngươi đi nói cho trưởng lão, buổi tối chúng ta cử hành vũ hội lửa trại.” Lục Bất Phá tay đánh xuống thế nói.
Sóng Hi nghe xong ba lần, lý giải là cái ý tứ gì, hắn cao hứng gật gật đầu, như con báo nhanh chóng mà chạy, nháy mắt biến mất ở chỗ sâu trong rừng cây.
“Phá?” Phàm túm túm Lục Bất Phá, muốn hỏi có cái gì hắn có thể hỗ trợ hay không.
“Phàm giúp ta ôm Tinh Tinh đi, bé cũng thật nặng.” Lục Bất Phá đem Tinh Tinh giao cho Phàm. Phàm rất vui lòng mà ôm ngôi sao nhỏ, cũng thuận tay từ trên cánh tay Quang Vinh lấy xuống một trái cây mềm mới, bước nhanh đi đến bên suối rửa sạch sẽ, uy Tinh Tinh ăn trái cây.
“Ma Ma......” Nửa ngày không có nhìn thấy Lục Bất Phá, Tiểu Cửu nhảy nhảy, Lục Bất Phá khom lưng, Tiểu Cửu nhảy tới trên lưng cậu.
“Hiên Viên Chiến, anh hôm nay làm cái gì?” Lục Bất Phá hỏi. Cậu gần nhất mê ở trong rừng rậm thám hiểm, từ sau khi cùng dân bản xứ nơi này trở thành bằng hữu sau, cậu cơ hồ mỗi ngày theo chân bọn họ “Pha trộn” ở bên nhau.
“Buổi sáng em đi rồi anh huấn luyện thể năng trong ba giờ, rồi mới mang Tinh Tinh học đi.” Hiên Viên Chiến con mồi đem trên vai ném tới trên lưng phượng hoàng, ôm Lục Bất Phá nói.
“Tinh Tinh học đi như thế nào?”
“Thực không tồi.”
“Phá.”
Phàm kêu một tiếng, khi Lục Bất Phá quay đầu lại, hắn chỉ chỉ chỗ sâu trong rừng cây, Lục Bất Phá gật gật đầu: “Ngôi sao nhỏ liền phiền toái ngươi.”
Phàm lắc đầu, ôm ngôi sao nhỏ nhìn chỗ sâu trong rừng cây, nơi bộ lạc bọn họ định cư. Tiểu Cửu là không rời ngôi sao nhỏ, nó lập tức từ trên lưng Lục Bất Phá nhảy xuống tới đi theo. Tiểu Cửu vừa đi, phượng hoàng tự nhiên cũng đi theo qua, rồi mới không yên tâm Tiểu Cửu cùng ngôi sao nhỏ, Quang Vinh cũng đi theo rời đi. Nháy mắt chỉ còn lại có Hiên Viên Chiến cùng Lục Bất Phá.
Hai người tay cầm tay mà đi, không khí phá lệ yên lặng. Đi một đoạn đường, đi vào bên dòng suối ngồi xuống, Lục Bất Phá ngửa đầu thật sâu hút một ngụm cây thanh hương trong rừng, nói: “Chủ tịch quốc hội bọn họ hôm nay lại tìm em, muốn chúng ta trở về. Hiên Viên Chiến, anh muốn trở về không?”
“Anh nghe em.” Hiên Viên Chiến không sao cả mà nói, có thể nhìn ngôi sao nhỏ từng ngày mà lớn lên so với cái gì đều làm hắn thỏa mãn. Hơn nữa suy xét đến sau khi trở về, ngôi sao nhỏ có khả năng sẽ bị coi như đối tượng nghiên cứu, hắn đối với chuyện trở về cũng không có để ý như vậy.
Lục Bất Phá quay đầu nhìn lại, nói: “Kỳ thật em rất thích nơi này. Nơi nơi đều là cảnh đẹp thiên nhiên, một năm bốn mùa lại phi thường ấm áp, trưởng lão bọn họ đối với chúng ta hữu hảo như vậy. Không có phân tranh, không có những chuyện làm em đau đầu. Nơi này quả thực chính là thiên đường nhân gian.”
“......”
“Chính là......” Lục Bất Phá bĩu môi, “Chủ tịch quốc hội nói ông đã phái đại nguyên soái tới đón chúng ta.”
Hiên Viên Chiến cái ấn đường nhăn lại.
“Anh nói nếu chúng ta không quay về mà nói, gia gia anh có thể đem chúng ta trói về hay không?”
“Không ai có thể cưỡng bách em.”
Nắm chặt Hiên Viên Chiến tay, Lục Bất Phá cười.
“A...... Ra đã nửa năm, thời gian quá đến thật mau a.” Nằm xuống, xuyên thấu qua khe hở lá cây nhìn không trung lam lam, Lục Bất Phá cảm khái nói, “Em thật bội phục chủ tịch quốc hội, ông mỗi ngày đều không nề này phiền mà bảo chúng ta trở về. Có đôi khi em đều cảm thấy chính mình thật quá đáng. Chính là nơi này thật là quá mỹ, mỗi một ngày, em liền càng luyến tiếc rời đi. Địa phương giá giá đề cử cho chúng ta quả nhiên hảo.”
Hiên Viên Chiến ở bên người Lục Bất Phá nằm xuống. Này nửa năm là hắn từ trước tới nay quá đến nhất bình tĩnh nửa năm.
Trên đường hoa gần hai tháng thời gian đến pháp vải bố lót trong nói cho bọn họ này tòa tinh cầu, Lục Bất Phá cho nó đặt tên vì “Pandora tinh“. Ánh mắt đầu tiên hắn liền cảm thấy này tòa tinh cầu cùng mỗ bộ điện ảnh trung tinh cầu phi thường tưởng tượng, duy nhất không cùng chính là nơi này dân bản xứ cư dân làn da là thâm tử sắc, không có cái đuôi.
Khi vừa mới đến nơi này, còn có một ít tắc Ba Nhĩ nhân tồn tại, dân bản xứ đối với bọn họ cũng phi thường không hữu hảo. Bởi vì Tắc Ba Nhĩ nhân đối dân bản xứ địa phương thực hành chính sách tàn khốc, phân biệt chủng tộc, hành hạ đến chết, còn thường thường bắt giữ bọn họ, đem bọn họ trở thành tế phẩm hiến cho cái gọi là đại thần. Sau khi bọn họ đến, Hiên Viên Chiến mang theo Quang Vinh dùng thời gian một tháng bình định trên tinh cầu tàn lưu sở hữu tắc Ba Nhĩ nhân. Lục Bất Phá dùng mỉm cười cùng thành khẩn của cậu hóa giải căm thù của dân bản xứ đối bọn họ. Hiện tại bọn họ liền ở tại thôn xóm dân bản xứ, cùng bọn họ sinh hoạt. Sóng Hi cùng Phàm chính là hai cái nhi tử đầu lĩnh dân bản xứ, là bằng hữu tốt nhất của Lục Bất Phá ở chỗ này. Liên quan, ngôi sao nhỏ cũng thành tiểu khách nhân được dân bản xứ được hoan nghênh nhất.
Sau khi Lục Bất Phá rời Mang Tà Tinh, liền bị gián đoạn cùng liên bang liên hệ, mãi cho đến bọn họ đặt chân ở Pandora tinh, cậu mới bảo Quang Vinh mở ra thông tin. Cơ hồ là trong nháy mắt, cậu liền thu được vô số người tín hiệu. Có Bạch Thiện, có các thành viên uỷ ban, có dân chúng, có Thượng Quan Nông, duy nhát không có Hiên Viên gia. Đối với bọn họ “Đào vong”, Hiên Viên gia mỗi người đều lựa chọn duy trì trầm mặc.
Không có người nhắc lại Quang Vinh cùng Tiểu Cửu đối với liên bang có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần Lục Bất Phá chịu trở về, liên bang liền đáp ứng hết thảy điều kiện của cậu. Mang Tang Tử mang theo hài tử rời đi không chỉ có ảnh hưởng đến liên bang, đồng thời sẽ ảnh hưởng đến thái độ Hàn Cát Tinh, Thủy Xuyên tinh thậm chí Vọng Uy tinh đối với liên bang. Mang Tang Tử sớm đã không đơn giản là một người, mà là một loại hình tượng, một loại tượng trưng của Mang Nghiêng liên bang. Bất quá Lục Bất Phá đối với này đó không có cảm giác nhiều lắm, cậu chính là bị Pandora tinh hấp dẫn, không muốn rời đi.
Xoay người nằm nghiêng, Lục Bất Phá hỏi: “Hiên Viên Chiến, anh đừng tổng nói nghe em, em cũng muốn nghe xem anh. Anh muốn trở về không? Muốn thời điểm nào trở về?”
Thẩm ngâm thật lâu sau, Hiên Viên Chiến mở miệng: “Ann là một người quân nhân, nếu liên bang yêu cầu anh, anh sẽ trở về. Nhưng là suy xét đến Tinh Tinh, anh không muốn trở về.”
“Có ý tứ gì?”
Hiên Viên Chiến cũng lật qua thân, nửa khuôn mặt lộ ra lo lắng, xem đến Lục Bất Phá kinh ngạc không thôi. “Có chuyện gì sao?”
Hiên Viên Chiến mở miệng, thanh âm khàn khàn: “Tiểu Phá, trên anh ta tàn khuyết có tới 30% trở lên, Tinh Tinh...... Là hài tử của anh.” Hắn nói mịt mờ, Lục Bất Phá nghe được lại rất minh bạch. Di truyền một nửa gien Hiên Viên Chiến, Tinh Tinh rất có thể cùng hắn giống nhau, thân thể thời điểm ở nào đó xuất hiện hư hao. Pandora tinh điều kiện chữa bệnh phi thường lạc hậu, một khi Tinh Tinh thân thể có vấn đề, khoảng cách Pandora tinh và Mang Tà Tinh lại dị thường xa xôi, bé rất có thể kiên trì không nổi đến lúc trở về.
Rồi mới hắn lại nói: “Nhưng tưởng tượng đến sau khi Tinh Tinh trở về sẽ bị coi như đối tượng thực nghiệm, anh liền không muốn trở về. Anh hy vọng Tinh Tinh có thể giống như hài tử bình thường ở liên bang lớn lên.”
“Có thể bị coi như đối tượng thực nghiệm hay không em cảm thấy không phải cái vấn đề gì lớn.” Lục Bất Phá sờ lên nửa khuôn mặt Hiên Viên Chiến, đối với hắn cười cười, “Nghiên cứu liền nghiên cứu đi, em tin tưởng liên bang sẽ phi thường tiểu tâm bảo hộ Tinh Tinh an toàn, sẽ không làm bé không thoải mái. Hơn nữa sau khi trải qua chuyện này, liên bang cũng sẽ không lại miễn cưỡng chúng ta. Đến nỗi ngôi sao nhỏ có thể giống anh hay không......” Cậu hôn hôn nửa khuôn mặt kim loại của Hiên Viên Chiến, “Bé nhất định sẽ kiên cường giống như anh.”
Thuận thế đem Lục Bất Phá ôm vào trong ngực, Hiên Viên Chiến cùng cậu hôn sâu, hắn may mắn nhất chính là chính là đảm nhiệm hộ vệ bên người người này, vì thế hắn phi thường cảm tạ gia gia. Bàn tay to ở bên bụng trái Lục Bất Phá nhẹ nhàng vuốt ve, Hiên Viên Chiến trong mắt lộ ra khát vọng.
Lâu như thế rồi, nơi này vẫn cứ không có nửa điểm tin tức, này làm hắn nôn nóng.
“Chớ có sờ, em phỏng chừng ta sẽ không có hài tử.” Lục Bất Phá đương nhiên rõ ràng Hiên Viên Chiến tính toán, bằng không gia khỏa này sẽ không mỗi ngày trảo cậu lăn giường. Bất quá nửa năm qua đi, cậu một chút phản ứng đều không có, hẳn là sẽ không lại có hài tử. Nghĩ đến khả năng này, Lục Bất Phá liền thở phào nhẹ nhõm, cậu vẫn cứ không thể tiếp thu chuyện chính mình có thể sinh hài tử.
“Anh cảm thấy còn sẽ có.” Hiên Viên Chiến không buông tay mà tiếp tục sờ, giống như sờ nhiều nơi đó sẽ có hài tử.
Đánh cái ngáp, Lục Bất Phá nhắm mắt lại nói: “Kỳ thật đem nơi này trở thành thắng địa chúng ta nghỉ phép cũng rất không tồi. Duy nhất có điểm không tốt chính là xa. Anh nói chúng ta hướng liên bang đề nghị đem Phản Bạn Giả “ lưu đày “ đến nơi đây được không?”
Hiên Viên Chiến mắt lộ ra kinh ngạc.
“Ân, liền như thế định rồi. Nếu sau này có chuyện gì, chúng ta lại không thể không rời đi mà nói, nơi này cũng coi như là một chỗ cho chúng ta. Phản Bạn Giả ở Liên Bang hàng ngày cũng không tốt, bọn họ đến nơi đây cũng có thể một lần nữa sinh hoạt. A, cái chủ ý này của em thật là quá tuyệt vời. Anh cảm thấy sao, Hiên Viên Chiến.”
Hiên Viên Chiến trả lời là xốc da thú trên người Lục Bất Phá lên, cơi quần áo cậu.
“Uy! Không cần phát tình loạn! Em và anh nói chính sự!”
Áp xuống tay chân Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến chen vào giữa hai chân cậu: “Anh cũng đang làm chánh sự, ngôi sao nhỏ hẳn là nên có một cái đệ đệ.”
“Anh đi tìm chết! Ngô ngô ngô!!”
Sớm thành thói quen dã hợp Hiên Viên Chiến dễ dàng mà chế phục Mang Tang Tử tiên sinh, quyết tâm muốn hài tử. Hắn là quân nhân, chỉ biết phục tòng mệnh lệnh.
......
“Đại nguyên soái, còn 21 tiếng đồng hồ chúng ta liền đến Pandora tinh.”
Đứng ở bên trong khoang chỉ huy, Hiên Viên Tri Xuân biểu tình thẩm trọng, ông giơ tay, bí thư lui đi ra ngoài. Cửa khoang đóng lại trong nháy mắt, Hiên Viên Tri Xuân sắc mặt liền thay đổi, trở nên dị thường hòa ái. Từ túi tiền móc ra quang điện album vừa rồi đang xem, một oa oa khuôn mặt tươi cười rõ ràng mà hiện lên ở trước mặt ông. Đầu ngón tay ông động một chút, oa oa khuôn mặt tươi cười đổi thành oa oa đang đi trên đường, vươn tay nhỏ giống như muốn nhào vào trong lòng ngực ông.
“Đứa nhỏ này lớn lên cùng Chiến khi còn nhỏ cơ hồ là giống nhau như đúc.” Kết thúc chinh chiến ở tắc Baal tinh hệ, trực tiếp đi đến Pandora tinh, Hiên Viên Tri Xuân tràn đầy hồi ức mà lầm bầm lầu bầu.
Trải qua ba tháng đàm phán, Tắc Baal tinh hệ bị Mang Nghiêng Liên Bang cùng Hàn Cát đế quốc lấy lệnh hai thủ đô vừa lòng phương thức bị chia cắt hầu như không còn. Từ giờ trở đi, tinh tế không còn có Tắc Baal đế quốc, thay thế chính là Mang Nghiêng - tắc Baal phụ thuộc liên bang cùng Hàn Cát - tắc Baal phụ thuộc đế quốc. Bản đồ Mang Nghiêng liên bang trực tiếp vượt qua Hàn Cát đế quốc cùng Thủy Xuyên đế quốc, ở một phiến khác có được chính mình lãnh địa. Mang Nghiêng liên bang đã phái quân đội đi trước chính mình tân tăng tinh cầu, ở nơi đó thành lập căn cứ quân sự, thành lập tân thành thị. Mà hết thảy sự tình này Hiên Viên Tri Xuân chưa bao giờ từng nghĩ tới, bởi vì một thiếu niên mà đến biến thành sự thật.
Hiên Viên Chiến cùng Lục Bất Phá đào vong ở trong dự kiến của Hiên Viên Tri Xuân, nhưng lại vượt qua dự kiến của ông. Hai người đào vong không phải bởi vì Liên Bang phản đối hôn nhân bọn họ, mà là bởi vì Liên Bang không cho phép Quang Vinh cùng Tiểu Cửu tồn tại. Vì thế, ông cùng chủ tịch quốc hội mật đàm bốn cái giờ, cùng ý tưởng bất đồng, xuất phát từ quân nhân suy xét, ông cho rằng hẳn là lưu lại Quang Vinh cùng Tiểu Cửu. Ông tin tưởng Lục Bất Phá sẽ làm bọn họ trở thành người thủ hộ Liên Bang, mà không phải là phần tử khủng bố nguy hiểm.
A, liền phải nhìn thấy tằng tôn tử của ông. Hiên Viên Tri Xuân trên mặt là tươi cười khó được xuất hiện. Ở sau khi thân thể Chiến lục tục xuất hiện bại hoại, ông “nhẫn tâm” mà đem hắn ném vào quân đội, làm hắn tôi luyện trưởng thành, vì là không cho hắn bởi vì bản thân tàn khuyết mà biến thành kẻ không có tự tin. Chiến trưởng thành làm ông kiêu ngạo, nhưng ngôi sao nhỏ...... Nghĩ đến ngôi sao nhỏ khả năng sẽ cùng tằng gia gia, gia gia, phụ thân bé thân thể xuất hiện hư hao như vậy, Hiên Viên Tri Xuân trong ngực liền dị thường buồn.
Nếu ngôi sao nhỏ cùng Chiến giống nhau...... Hiên Viên Tri Xuân đem album quang điện của tôn tử bỏ vào túi tiền. Ở ngôi sao nhỏ thành nhân phía trước, ông sẽ không lại rời đi Liên Bang, oonh muốn ở sinh thời nhìn ngôi sao nhỏ như thế nào giống phụ thân bé trưởng thành như vậy vì một nam tử hán chân chính.
......
“Thượng Quan, ngươi cái gì thời điểm trở về a.”
Ở bên trong Quang Vinh Hung Thương, Lục Bất Phá cùng Thượng Quan Nông nói chuyện phiếm.
“Ngươi đó, tính toán cái thời điểm gì trở về? Chủ tịch quốc hội bọn họ đều thực sốt ruột, Tiểu Phá, ngươi cần phải trở về đi.”
Còn tại Thủy Xuyên tinh Thượng Quan Nông vẻ mặt lo lắng hỏi, sợ Lục Bất Phá thật sự không tính toán trở về.
“Ta rồi nói sau, hiện tại còn không có suy xét. Quang Vinh cùng Tiểu Cửu thực thích nơi này, ta sợ sau khi trở về sẽ còn có người nói bọn họ là hai cái nguy hiểm. Không nói ta, ngươi đó, Thượng Quan. Ngươi có phải hay không cùng Tư Không, Âu Dương cãi nhau? Ngươi ở Thủy Xuyên ngây người ba tháng đi.” Lục Bất Phá nhanh nói sang chuyện khác. Cậu chuẩn bị trở về chuyện này trước mắt còn bảo mật.
Thượng Quan Nông trong mắt hiện lên chua xót không dễ phát hiện, hắn cười nói: “Công tác của ta còn chưa có kết thúc, kết thúc liền đi trở về. Thủy Xuyên đối với Hàn Cát cùng chúng ta mậu dịch hợp tác phi thường bất an, bọn họ cho rằng chúng ta phá hủy kết minh chắc chắn nhất của bọn họ cùng Hàn Cát. Ta ở Thủy Xuyên chính là muốn tiêu trừ băn khoăn của bọn họ. Nếu Liên Bang có thể được đến Thủy Xuyên chân chính tán thành mà nói, an toàn Liên Bang sẽ càng thêm củng cố. Hơn nữa này đối với tam quốc mà nói cũng có ý nghĩa lâu dài, bởi vì chúng ta trước mắt đều có địch nhân chứng - Vọng Uy Nhân. Người Thủy Xuyên cũng hy vọng cùng chúng ta kết minh, chẳng qua sau khi Tiểu Phá rời khỏi Liên Bang, thái độ bọn họ lãnh đạm rất nhiều. Tiểu Phá, ngươi mau trở về đi. Ngươi trốn đi chính là trực tiếp ảnh hưởng tới Hàn Cát, Thủy Xuyên cùng Liên Bang kết minh.”
“Như thế nào lại xả đến trên người ta.” Lục Bất Phá gặm hoa quả chỉ Pandora tinh mới có nói, “Hiên Viên gia gia liền phải tới rồi, chờ sau khi ông tới rồi ta hỏi một chút tình huống Liên Bang lại quyết định. Ta không muốn Tiểu Cửu cùng Quang Vinh trở về lại chịu ủy khuất, bọn họ chính là nhi tử ta.”
“Hảo đi, ta không thúc giục ngươi. Bất quá ngươi đáp ứng ta, nhất định sẽ trở về.”
“...... Thượng Quan, ngươi còn nói ngươi không thúc giục ta.”
“Ta sợ ngươi thật sự không muốn trở về.”
“...... Chỉ cần Liên Bang không bức ta, ta sẽ suy xét trở về.”
Thượng Quan Nông thở dài, nói: “Chủ tịch quốc hội bọn họ sẽ không lại bức ngươi. Dân chúng đối với sự tình ngươi “ tự mình lưu đày “ phản ứng phi thường kịch liệt, tuy rằng không có người làm ra phản ứng kịch liệt nào quá quắt, nhưng là trong lòng mọi người đều đối với quyết định của uỷ ban phi thường bất mãn. Tiểu Phá, mặc kệ loại cảm xúc này đi xuống nói sẽ đối với Liên Bang ổn định mang đến ảnh hưởng.”
“Ta biết, này đó ta đều biết, ta cũng ở trong tình trạng khó giải quyết. Ai bảo chủ tịch quốc hội bọn họ một hai bắt ta phải từ bỏ Tiểu Cửu cùng Quang Vinh, bọn họ là người nhà của ta. Ta làm không được cũng chỉ có thể chạy đi.”
Thượng Quan Nông vừa nghe xong thoáng nhẹ nhàng thở ra: “Chủ tịch quốc hội bọn họ cũng ý thức được chính mình sai lầm. Bọn họ đã triệu khai đại hội toàn dân, thừa nhận địa vị Quang Vinh, Tiểu Cửu cùng phượng hoàng ở Liên Bang hợp pháp, bọn họ đã là công dân Liên Bang chính thức, ngươi còn có cái gì lo lắng đâu.”
“Ta sẽ suy xét.”
“Hảo, hy vọng không cần lâu lắm, uỷ ban đã chịu không được áp lực.”
“Đã biết.”
Lại cùng Thượng Quan Nông hàn huyên trong chốc lát, Lục Bất Phá vẻ mặt buồn bực mà tắt máy truyền tin. Nhưng cơ hồ trong nháy mắt, buồn bực trên mặt cậu liền trở thành hư không, ôm người bên cạnh liền cười ha ha lên.
“Xem ra uỷ ban xác thật là sứt đầu mẻ trán, bằng không cũng sẽ không bảo Thượng Quan lần lượt mà tới khuyên em, còn đem Quang Vinh, Tiểu Cửu cùng phượng hoàng biến thành công dân chính thức. Phốc ha ha, này tuyệt đối là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả (thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy) nha. Em chiêu này lấy lui vì tiến thực hiệu quả.”
“Tính toán trở về?” So với Lục Bất Phá dương dương tự đắc, Hiên Viên Chiến có vẻ thực bình tĩnh.
Lục Bất Phá rối rắm mà nói: “Nơi này thịt nướng ăn rất ngon, trái cây cũng ăn rất ngon, Sóng Hi bọn họ làm đồ ăn hương vị cũng rất tuyệt, thật sự luyến tiếc rời đi a. Sau khi trở về lại ăn những đồ ăn khó có thể nuốt xuống, em chính là siêu cấp mỹ thực gia nha. Hơn nữa em cũng có chút luyến tiếc Sóng Hi bọn họ. Nếu anh có thể học được trù nghệ của bọn họ mà nói, em có thể suy xét suy xét sớm một chút trở về. Uy, Hiên Viên Chiến, anh cùng Sóng Hi bọn họ học một chút đi, anh cũng không nghĩ sau khi ngôi sao nhỏ trở về ăn đồ khó ăn như vậy đi.”
Hiên Viên Chiến nửa khuôn mặt nghiêm túc, qua một lát hắn gật gật đầu: “Anh đi học.”
“Hiên Viên Chiến, em quá yêu anh!”
Lục Bất Phá nấu cơm ngốc ôm lấy Hiên Viên Chiến cưỡng hôn.
“Ô ô......” Tiểu Phá, có Chủ Hạm tới gần, 20 phút sau sẽ đổ bộ.
“Cái gì?!” Lục Bất Phá nháy mắt buông Hiên Viên Chiến ra, mở to hai mắt hỏi, “Không phải nói gia gia của anh vừa mới xuất phát sao? Sao lại mau như thế!”
“Không biết, có lẽ không phải bọn họ. Quang Vinh, đến địa phương Chủ Hạm đổ bộ đi.”
“Ô ô!!”
“ Phát tín hiệu cho phượng hoàng, bảo nó chiếu cố hảo Tiểu Cửu cùng ngôi sao nhỏ.”
“Ô ô!!”
Một con chim khổng lồ ba đầu đang ngủ đột nhiên mở mắt, đứng lên. Triển khai hai chỉ cánh thật lớn, nó thực mau tới trước mặt bọn nhỏ dân bản xứ chơi đang đùa với Tiểu Cửu, đem nó ngậm tới trên lưng. Sau khi Tiểu Cửu ngồi ổn, nó lại đem một cái hài tử khác đang bò trên mặt đất ngậm tới trên lưng. Tiểu Cửu ôm chặt lấy ngôi sao nhỏ, cái đuôi ôm lấy cổ phượng hoàng.
“Nha ô!!”
Kêu to một tiếng, phượng hoàng huy động cánh thật lớn, bay lên. Người trong bộ lạc nghe được tiếng kêu lập tức đem bọn nhỏ nhà mình trở về, nhóm tráng niên lấy ra vũ khí trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Đang xem đến phượng hoàng bay lên, Quang Vinh nhìn địa phương Chủ Hạm đổ bộ rồi bước đi. Trong rừng cây quanh quẩn tiếng rống giận của hắn, mà Chủ Hạm sắp đổ bộ cũng tiếp nhận được tín hiệu vủa hắn:
“Cây này do ta trồng, đường này là ta khai, muốn đi đường này, báo ra tên họ!”