50.
Nhìn thấy Lục Cảnh Tu, Sở Tầm càng thêm kích động. Đây là lần đầu tiên họ phải cách xa nhau lâu thế sau khi chính thức hẹn hò, Sở Tầm cảm thấy mình chỉ cần gần Lục Cảnh Tu là sẽ không nhịn được muốn ôm ôm anh.
Nửa tháng này cậu chỉ có thể liên lạc với Lục Cảnh Tu qua điện thoại, Sở Tầm còn cảm thấy thời gian vô cùng dài.
Lục Cảnh Tu nhận ra xe của cậu, đứng yên trong dòng người một lát rồi hướng về phía cậu.
Bởi Lục Cảnh Tu còn mang theo hành lý, Sở Tầm lái xe về thẳng chung cư của anh. Vốn dĩ Sở Tầm đã lâu không gặp Lục Cảnh Tu, rất muốn nói chuyện tâm sự với anh, còn một tuần nữa là đến Giáng Sinh, cậu đã mua rất nhiều đồ trang trí. Đây là lễ Giáng Sinh đầu tiên hai người ở với nhau, cậu cảm thấy việc này vô cùng có ý nghĩa.
Hơn nữa sau khi ăn Tết cậu phải xuất ngoại dưỡng thai, nửa năm sau sẽ không gặp được Lục Cảnh Tu, lễ lần này càng thêm quan trọng.
Lục Cảnh Tu hiển nhiên không nghĩ thế, lâu lắm rồi anh chưa gặp Sở Tầm, lòng đã héo rũ từ lâu. Tuy công tác anh vẫn xử lý đều đều, nhưng mỗi ngày chỉ có thể nhìn nhau qua video, không lẽ muốn anh thuần khiết ôm nhau trong chăn bông ăn chay nói chuyện phiếm sao?
Sở Tầm bị Lục Cảnh Tu bế lên, đầu óc vẫn còn mơ hồ, chỉ cảm thấy rằng có gì không đúng. Lúc trước Lục Cảnh Tu muốn cậu còn có thể đẩy anh ra kiếm cớ, nhưng lần này làm sao đây?
Mấy ngày nay cậu chỉ đơn thuần nhớ Lục Cảnh Tu, hoàn toàn quên mất rằng anh cũng có nhu cầu sinh lý bình thường.
Nhưng mà... cậu có thể làm không? Sở Tầm sợ hãi, cậu đã từ chối anh một lần, từ chối tiếp bị sinh nghi thì phải làm sao?
Nhẹ một chút được không nhỉ?
Đây là lần đầu tiên Sở Tầm vẫn luôn nói với anh nhẹ một chút, cậu không chịu nổi. Lục Cảnh Tu chỉ nghĩ rằng đây là do lâu lắm rồi chưa làm, nên cũng rất ôn nhu.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Sở Tầm phát hiện mình bị chảy một chút máu.
Cậu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, bởi vì mang thai, cơ thể cậu nhạy cảm hơn bình thường, động tác hôm qua của Lục Cảnh Tu rất nhẹ, cậu cũng rất thoải mái nên không hề để ý đến một chút đau đớn thoáng qua.
Hơn nữa cậu chỉ làm một lần đã đẩy Lục Cảnh Tu ra, nói dối là mình mệt.
Sở Tầm không dám đánh thức Lục Cảnh Tu, cơm cũng không ăn đã vội chạy đến bệnh viện.
Cả đường đi Sở Tầm đều vô cùng cẩn thận, thấm thỏm sợ đứa bé này bị làm sao.
Tới bệnh viện, kể cho bác sĩ nghe tình huống, lại kiểm tra một hồi, kết quả là không có chuyện gì lớn. Nhưng thật ra giai đoạn đầu này không nên làm, hơn nữa cảm xúc của Sở Tầm vẫn luôn căng như dây đàn, không phải trạng thái tốt để dưỡng thai, nếu trong giai đoạn này cảm xúc của dựng phu không tốt, đứa bé rất dễ dàng sinh non. Vì vậy bác sĩ kê cho Sở Tầm một ít thuốc an thần, nói cậu không cần quá lo lắng, bệnh viện sẽ theo dõi kĩ càng hơn.
Sở Tầm ngồi trên ghế dài của bệnh viện, cậu vốn dĩ không thích mùi thuốc sát trùng ở đây, nhưng lúc này không có mùi nào làm cậu an tâm hơn mùi này.
Trong tay cậu là một hộp thuốc giấy đã bị cậu bóp đến méo mó, có rất nhiều nếp nhăn.
Nhưng thời gian cậu băn khoăn cũng không nhiều, tiếng chuông đi động vang lên, Sở Tầm biết là Lục Cảnh Tu gọi tới. Buổi sáng thức dậy không thấy cậu đâu, hẳn anh sẽ lo lắng muốn tìm.
Nhưng cậu không dám nghe máy.
Tiếng chuông vang lên ba lần, người nhà ngồi ngoài hành lang đều đã hướng mắt về phía cậu, Sở Tầm đành tìm một góc ít người nghe điện thoại.
“Sao mới sáng sớm đã đi đâu mất rồi?”
Thức dậy thấy bên kia giường không có ai, Sở Tầm còn không nhắn một câu đã bỏ đi, Lục Cảnh Tu có chút buồn bực.
Sở Tầm mím môi: “Em đi làm, hơi gấp một tí...”
Nghe thấy là công việc, Lục Cảnh Tu không dám nói gì, anh cũng là một tên cuồng công việc, nếu công ty có chuyện, anh cũng sẽ đi đến đó giải quyết trước
Anh lại hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”
Mới sáng sớm đã vội đến bệnh viện, Sở Tầm nào quan tâm mình có đói hay không, Lục Cảnh Tu nhắc cậu mới phát hiện ra bụng mình đã kêu gào biểu tình từ lâu.
Lục Cảnh Tu thấy cậu không trả lời liền biết là chưa, nửa đau lòng nửa nghiêm túc nói: “Em mau mua gì lót bụng đi, không ăn sáng không tốt cho dạ dày, làm việc xong thì về, anh nấu cơm cho em ăn.”
Sở Tầm đến cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện mua một cái sandwich, cậu đã choàng người rất kĩ, còn đeo cả khẩu trang, không ngờ vẫn bị người khác nhận ra.
Sở Tầm vốn muốn nói không phải, ai ngờ người kia trực tiếp đưa tay kéo khẩu trang cậu xuống, những người bên cạnh cũng hét lên.
(nghichimte: edit khúc này tự dưng nhớ đến saesang fan, quạu quá)
Đâu ai biết mình đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi còn có thể gặp minh tinh nổi tiếng chứ?
Sở Tầm cau mày đẩy người đó ra, mặc kệ tiếng lách tách của điện thoại, lập tức rời đi.
Hiện tại cậu rất bực mình, cảnh này hẳn sẽ bị tung lên mạng, đến lúc đó một đống người không rõ sự việc sẽ mắng cậu cho coi.
Thật là một ngày xui xẻo.
Bụng Sở Tầm lại đau nhói, bác sĩ nói tốt nhất là nên để người nhà chăm sóc, nhưng cậu không dám nói Lục Cảnh Tu làm vậy. Còn phải trốn anh lâu lắm, nghĩ vậy, Sở Tầm vừa đi vừa rớt nước mắt, cậu căn bản nhịn không được.
Hiện tại cậu rất khó chịu, không hề muốn ngồi ngốc tại đây thêm giây nào nữa. Cậu muốn đến một nơi không ai nhận ra cậu, không nói chuyện, không gì hết, chỉ muốn nằm một chỗ, cũng sẽ không ai tỏ ra ngạc nhiên với chuyện cậu mang thai.
Sở Tầm lái xe về nhà, Lục Cảnh Tu vẫn đang bận rộn trong phong bếp.
“Ăn trái cây trước đi, cơm sẽ xong nhanh thôi.”
Sở Tầm nhìn xuyên qua khe hở cửa nhìn Lục Cảnh Tu bận rộn, mắt ươn ướt.
Trước khi quen cậu, Lục Cảnh Tu sẽ không động tay vào bếp, sau này, vì muốn chăm sóc cậu, anh còn rất nghiêm túc nghiên cứu thực đơn nấu ăn.
Sở Tầm lau khoé mắt.
Lần này là Lục Cảnh Tu muốn khoe với Sở Tầm. Khi đi công tác, đối tác và anh có ăn ở một nhà hàng rất hợp khẩu vị của Sở Tầm. Sau khi kết thúc bữa ăn, Lục Cảnh Tu còn tới tìm đầu bếp học hỏi một phen.
Đồ ăn đã bày lên bàn, Sở Tầm vẫn không ra khỏi phòng.
Mở cửa phòng ngủ, trên giường lộn xộn tùm lum thứ. Trên đất bày hai cái vali, một cái đã đầy, một cái còn đang xếp dở, Sở Tầm thì đang xếp từng bộ quần áo vào trong.
“Sao đột nhiên muốn đi?”
Lục Cảnh Tu nhìn cảnh Sở Tầm dọn đồ, không quá thoải mái.
Sở Tầm cúi đầu, động tác tay không ngừng lại, “Có một đoàn phim khỏi động máy, sáng nay em vừa mới nhận được thông tin. Đạo diễn cho tập huấn ở nước ngoài, khoảng mấy tháng sau sẽ không về.”
Lại là công việc, Lục Cảnh Tu không hé môi, nhưng vài tháng cũng quá dài đi, từ khi anh về họ vẫn chưa ở bên nhau lâu, Sở Tầm đã vội vã đi công tác.
Lục Cảnh Tu cuối cùng cũng hiểu cảm giác của những người lớn tuổi chủ động xin nghỉ hưu trong công ty, họ đều nói là đã trung niên, muốn về với gia đình.
Ban đầu Lục Cảnh Tu không hiểu, giờ đã thấm thía.
Anh thích cảm giác khống chế tất cả mọi việc trong tay, vì vậy dù là việc lớn hay nhỏ trong công ty, anh đều sẽ kiểm tra một phen. Ngoài việc góp ý đưa ý kiến, anh còn sẽ chủ động giám sát từng quá trình, vì anh vẫn còn độc thân tự do, tăng ca về nhà trễ cũng chẳng sao. Nhưng hiện tại nghĩ lại, thời gian ở nhà của anh vẫn quá ít, liền hạ quyết tâm sẽ giao lại một phần công việc cho các cấp dưới đáng tin tưởng.
Có Lục Cảnh Tu giúp đỡ, quần áo thu dọn rất nhanh. Sở Tầm đã soạn hết đồ dùng mang thai vào một chiếc vali khác, chiếc này chỉ để đựng quần áo, sẽ không làm cho Lục Cảnh Tu nghi ngờ.
Nhưng không khí lúc này lại có chút không hoà hợp, Sở Tầm là do có tật giật mình, còn Lục Cảnh Tu lại là ái náy vì cảm thấy chính mình không quan tâm, quá bỏ bê Sở Tầm.
Hai người ăn cho qua bữa trưa, Lục Cảnh Tu hỏi khi nào máy bay cất cánh, Sở Tầm không dám cho Lục Cảnh Tu biết địa điểm thật, liền nói dối thời gian sớm hơn một tí.
Thời gian đã sắp hết,
Lục Cảnh Tu giúp cậu mang vali xuống lầu, trên đường đi thì dặn dò cậu làm việc tốt, nhưung cũng đừng để bản thân mệt mỏi quá, Sở Tầm mờ mit gật đầu, Lục Cảnh Tu liền biết cậu không nghe lọt.
Hai người im lặng không nói gì, gặp nhau chưa đến 24 giờ đã phải chia xa, Sở Tầm hiện tại cảm thấy rất loạn, bụng vẫn luôn đau, cậu rất muốn mở miệng nói gì đó với Lục Tu, nhưng rốt cuộc không nói được gì cả.
Vẫn là do cậu quá yếu đuối, cũng sợ hãi bị vứt bỏ.