51.
Sau khi tiễn Sở Tầm đi, Lục Cảnh Tu mua một bao thuốc lá ở ven đường rồi mới lái xe về nhà.
Vì thời gian gấp, họ ăn uống rất vội vàng, chén đũa cũng chưa kịp dọn. Bây giờ về đến nhà, trên bàn vẫn còn thức ăn chén đũa, rất có bộ dáng ăn cơm thừa canh cặn.
Lục Cảnh Tu vứt ý nghĩ biệt nữu này đi, anh là một nam nhân, có suy nghĩ dính người của con gái làm gì? Hơn nữa Sở Tầm còn trẻ, sự nghiệp vẫn đang đi lên, dốc sức nỗ lực mới là việc đúng, anh không nên giữ Sở Tầm lại khi cậu còn muốn bay lượn.
Tuy rằng lòng đúng thật chẳng thoải mái gì.
Lục Cảnh Tu thay đồ xong liền rửa bát, anh chuẩn bị một bàn lớn thức ăn, hai người ăn không hết, đến cuối khi lau khô bàn, Lục Cảnh Tu đã mệt đến eo mỏi cơ đau.
Tuổi lớn rồi, không làm được nhiều chuyện cũng phải.
Anh nằm trên giường, ngủ không được, sau khi lăn lộn vài vòng, Lục Cảnh Tu quyết định ngồi dậy mở tủ đầu giường ra tìm ipad, muốn xem phim lúc trước Sở Tầm đóng.
Mỗi khi nhàm chán trong chuyến công tác, anh đều xem tìm các tác phẩm trước Sở Tầm đã đóng, kết quả lại phát hiện ra một thế giới mới. Mỗi một màn ảnh Sở Tầm đều không giống nhau, Lục Cảnh Tu xem đến mê mẩn, mỗi lần đều cười tươi rói.
Trước khi ngủ Sở Tầm sẽ mò mẫm xem rất nhiều thứ, sau đó lại lười trả về chỗ cũ, trực tiếp quăng vào tử đầu giường. Lục Cảnh Tu mở ngăn tủ thứ nhất thì tìm được ipad, ngoài ra còn có cả dây sạc đủ loại.
Lục Cảnh Tu đành phải chịu thương chịu khó mà lấy đồ ra thu dọn, không ngờ phát hiện ra một quyển sách dưới ipad, hẳn là thường được xem lắm.
Trong nhà có rất nhiều sách, Sở Tầm ở nhà ngoại trừ coi phim thì sẽ đọc sách, dù sao Lục Cảnh Tu cũng không để ý, nhưng tới khi thấy bìa sách thì khựng lại một chốc.
Gáy sách chói lọi một dòng chữ: “60 sự kiện các thai phụ ở cữ không thể không biết“.
Lục Cảnh Tu còn chưa kịp chê bai cái tiêu đề này thì đã bị chữ “ở cữ” làm chấn kinh rồi. Tại sao trong nhà anh lại xuất hiện loại sách này chứ, anh lật ra nhìn, còn có rất nhiều màu hồng...
Nghiêm túc như vậy? Còn highlight trọng điểm, chẳng lẽ bộ phim tiếp theo Sở Tầm diễn là về thai phụ? Lục Cảnh Tu thắc mắc, nhưng ai lại đi quay loại đề tài quái dị này chứ?
Lục Cảnh Tu quấn dây sạc thành một vòng, sau đó cất lại mọi thứ về vị trí cũ mà vẫn chưa hết thắc mắc, anh thật sự không biết đem chữ “ở cữ” này đặt vào nơi nào trong giá sách, trực tiếp ném nó lại tủ đầu giường.
Lúc này Sở Tầm đang ở trên máy bay nên không hề hay biết gì. Ngày hôm sau mẹ Lục gọi anh về ăn cơm, trong nhà có thân thích tới, đúng lúc mang Sở Tầm đến làm quen. Lục Cảnh Tu nói Sở Tầm bận ra ngoài công tác, trong một khoảng thời gian sẽ không về, đầu dây bên kia thở dài, đành phải để một mình Lục Cảnh Tu tiếp khách.
Lục Cảnh Tu không hỏi là ai tới, nhà anh có đến bảy tám cô dì thân thích, nhiều đến nỗi có khi anh còn không nhận ra.
Đến giờ mẹ Lục hẹn, anh lái xe về nhà.
Anh bình lĩnh lái xe vào vườn, xuống xe, ngẩng đầu lên thì thấy ban công có hai người. Một người phụ nữ dựa vào lan can tao nhã phất tay với anh, người đàn ông bên cạnh theo ánh mắt của cô liếc đến Lục Cảnh Tu, cũng gật gật đầu.
Lòng Lục Cảnh Tu dâng lên một cảm giác quái dị, không nói một lời đi vào cửa lớn.
Trong nhà rất náo nhiệt, lần này có rất nhiều người nhà đều đến, Lục Cảnh Tu lại là người trẻ có năng lực nhất, vừa vào nhà, bảy tám cô dì chú bác đã kéo đến khen anh.
Mẹ Lục ở bên cạnh phụ hoạ, Lục Cảnh Tu tuy mỉm cười khách sáo, nhưng lòng đã sớm bay đến ban công.
Khách sáo một lát, Lục Cảnh Tu lấy cớ mình có việc rời đi trước, anh vội vàng chạy lên lầu hai, hai người ban nãy vẫn còn ở ban công.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy tơ tăm màu champagne, mang kính râm che lại hơn nửa khuôn mặt. Nam nhân bên cạnh một thân trang phục chỉnh tề, dường như không phải tham gia tiệc gia đình mà như tham gia quốc yến nào đó.
“Thấy trưởng bối cũng không biết chào.” Âm thanh người phụ nữ nhàn nhạt nhưng lẫn chút ý cười.
“Cô.”
Lục Cảnh Tu có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng người đàn ông bên cạnh đã mở lời trước: “Cháu trai của em đã lớn như vậy?”
Cô Lục Cảnh Tu chỉ lạnh nhạt liếc người kia một cái, không đáp.
Nếu Sở Tầm có ở đây, cậu khẳng định sẽ mừng chết rồi, bởi vì người đàn ông kia không phải ai khác mà chính là thần tượng nhiêu năm của cậu - Tôn Tấn.
Mà người phụ nữ bên cạnh cũng là người cậu vô tình gặp được ở nhà hàng khi đó.
Trước khi đi Sở Tầm nói với anh có một bộ phim khai máy, đạo diễn là một tiểu thuyết gia trứ danh tên là “Bao Nhiêu Kiếp Phù Du” - muốn quay một bộ phim tình yêu nước ngoài, yêu cầu các diễn viên ra nước ngoài tập huấn.
Lục Cảnh Tu sở dĩ không hỏi thêm là vì anh biết rõ người tên “Bao Nhiêu Kiếp Phù Du” này là ai, lúc đó anh còn nghĩ nếu có dịp sẽ mang Sở Tầm đi chào hỏi, tiện thể cho cậu một bất ngờ.
Bất ngờ còn chưa thấy, cơn sốc đã tới trước.
Bao Nhiêu Kiếp Phù Du, cũng là người phụ nữ trước mắt này - cô của anh, lười nhác nói: “Sao không thấy con mang bạn trai nhỏ tới đây?”
Từ nhỏ cô của anh đã sống ở nước ngoài với bà ngoại anh, người thân trong nước thậm chí còn không biết có đứa trẻ này tồn tại. Sau khi cô anh về nước vài năm, mọi người mới dần dần quen thuộc.
Lục Cảnh Tu cũng là ngẫu nhiên mới biết cô anh là “Bao Nhiêu Kiếp Phù Du“. Lúc đó cô anh về nước chơi, mượn máy tính của anh ghi bản thảo.
Lúc đó anh mới vỡ lẽ, cô anh ở nước ngoài mười mấy năm, hoá ra lại là tiểu thuyết gia nổi tiếng trong nước.
Nhưng vì sao cô anh còn ở đây, Sở Tầm đã ra nước ngoài? Lòng Lục Cảnh Tu nổi lên một suy đoán không hay cho lắm.
Anh lập tức phủ nhận, Sở Tầm lừa anh đi ra nước ngoài có lợi ích gì?
Chắc chắn là do bận công việc thôi.
Lục Cảnh Tu ngồi xuống, thử nói: “Cô, con nghe nói cô muốn quay phim, sao còn có thời gian ở trong nước, đầu tư thế nào rồi.”
“Vẫn còn sớm, năm sau cô mới khởi động máy, con cũng biết rõ hành tung của cô nhỉ.” Người phụ nữ lộ ra nụ cười, “Đầu tư cũng không tới lượt con lo, cô đã tìm được rồi.”
Lục Cảnh Tu chỉ nghe câu đầu người đã ngốc cả ra, không nghe lọt những câu sau, nhưng vẫn không tuyệt vọng hỏi lại: “Sao con lại nghe nói cô đang tìm diễn viên ra nước ngoài tập huấn?”
“Con nghe tin ở đâu đấy? Diễn viên còn tìm chưa xong nữa mà.” Cô anh lộ ra vẻ mặt không mặn không nhạt, “Truyền thông luôn thích viết nhảm như thế.”
“Nhưng cô đã có nam chính vừa ý rồi.”
Người đàn ông phía sau dường như thấy mình còn không sánh bằng một đứa cháu trai kém vài tuổi, lập tức đứng dậy, còn rất giận dữ bỏ lại một câu: “Tôi đi trước có việc.” liền biến mất.
Lục Cảnh Tu một đường lái xe như bay về nhà, anh hung hăng dừng xe lại, đi ngang qua một đôi mẹ con. Hai người họ thấy vẻ mặt phẫn nộ đến dữ tợn của Lục Cảnh Tu, yên lặng lách người nhường đường. Bé gái còn lẩm bẩm một câu “Dữ quá đi”, bị Lục Cảnh Tu nghe thấy.
Anh đã cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhưng không được.
Lục Cảnh Tu thật sự không hiểu nổi vì sao Sở Tầm muốn gạt anh, nhưng anh có thể cảm giác được, từ khi họ trở về Bắc Thành, cậu có chút không đúng. Lúc ấy bởi vì đi công tác, anh không để ý lắm đến cảm xúc khác thường của Sở Tầm, chỉ ngỡ là anh nghĩ quá nhiều.
Nhưng bây giờ các chứng cứ đều đang đập vào mặt anh, Sở Tầm mấy ngày này đều không đúng, anh vừa trở về, cậu đã xuất ngoại.
Còn lừa anh nói muốn ở nước ngoài lâu như vậy.
Sở Tầm làm sao thế này, hết yêu anh, có tình mới nhanh đến thế?
Lục Cảnh Tu vô cùng đau đớn, trước khi yêu Sở Tầm anh đã nghĩ đến chuyện hai người chênh lệch tuổi quá lớn, anh còn nghĩ việc này sẽ không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng thật ra Sở Tầm không như vậy, cậu vẫn còn trẻ, còn rất nhiều lựa chọn.
Khoé mắt anh đỏ lên, một tay gác lên vô lăng, chôn mặt vào.
Tuy rằng có nghĩ đến khả năng này rồi, nhưng anh vẫn không ngờ ngày này đến nhanh như vậy, làm anh đột nhiên không ngờ tới.
Lục Cảnh Tu trầm trọng bước đến thang máy, ấn lên tầng của mình. Anh dựa người vào thang, nhìn biểu tình vô cảm của bản thân trong gương máy tính.
Lục Cảnh Tu nhớ tới tên huấn luyện viên thể hình anh gặp được sau khi đi máy bay cả đêm về, anh không ở đó một ngày đã như vậy, một tháng không gặp, đến tột cùng có bao nhiêu người mơ tưởng Sở Tầm? Cậu lại còn nhỏ, không chịu được dụ hoặc cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Đáy lòng Lục Cảnh Tu kêu gào ít nhất cũng phải nhìn nhan sắc của tên đàn ông dám câu dẫn Sở Tầm một cái, tên nào dám cướp người của Lục Cảnh Tu anh đây.
Anh bắt đầu tìm kiếm toàn căn phòng, tìm nửa ngày vẫn không ra vật gì lạ, đến thư phòng - cửa đã khoá.
Bình thường hai người sẽ không động vào thư phòng, anh và Sở Tầm đều coi nơi đây như nhà kho chứa đồ, cũng không khoá lại. Sở Tầm lần này khoá thư phòng cũng như giấu đầu hở đuôi, rõ ràng trong nhà có chìa khoá.
Lục Cảnh Tu đi tới nơi cất chìa khoá dự phòng, phát hiện đã bị Sở Tầm cầm đi mất.
Nếu không phải Sở Tầm giấu anh gì đó, Lục Cảnh Tu anh sẽ livestream ăn bàn phím ngay và luôn!
Lục Cảnh Tu gọi công ty phá khoá tới, muốn họ gỡ bỏ khoá cửa.
Một giờ sau, cửa mở.
Lục Cảnh Tu không muốn người khác biết bên trong có gì, trả tiền xong liền tiễn họ đi.
Chính anh lại ngồi trên sopha phòng khách nhìn chằm chằm thư phòng đối diện, sau một hồi đấu tranh tâm lý, Lục Cảnh Tu quyết định gào một tiếng nâng cao tinh thần, dứt khoát đẩy cửa ra.
Sau cửa không có những đồ dùng nam tính chói mù con mắt như Lục Cảnh Tu tưởng tượng, nhưng cũng có rất nhiều thứ Lục Cảnh Tu không biết.
Bên cạnh cửa sổ là một cây thông Noel, dưới đó chất nhiều bao lớn bao nhỏ.
Sao Sở Tầm lại mua nhiều thứ như vậy?
Lục Cảnh Tu tuỳ tiện dùng một cái dây cuộn bằng thép mở một cái bao gần đó, lộ ra một lớp bọc khí thật dày. Lục Cảnh Tu tay không xé băng keo, lộ ra một ít trang sức nhỏ bên trong.
Anh lại mở một bao lớn, bên trong là một bộ đồ cosplay ông già Noel mới toanh.
Lục Cảnh Tu chợt nhớ ra lễ Giánh Sinh cũng sắp tới rồi, Sở Tầm đây là muốn trải qua lễ Giánh Sinh với anh sao?
Tâm hồn anh như được an ủi một chút, thật mềm.
Nhưng nếu Sở Tầm đã tính sẽ trải qua lễ với anh, vì sao đột nhiên lại gạt anh chạy ra nước ngoài?
Nghĩ vậy, Lục Cảnh Tu gọi điện thoại cho Hà Dục, Sở Tầm không nói cho anh, vậy hẳn sẽ nói cho Hà Dục đi, dù gì Sở Tầm vẫn luôn rất nghe lời Hà Dục.
Một lát sau điện thoại thông, nhưng Hà Dục chỉ biết Sở Tầm ra nước ngoài đóng phim.
Sở Tầm không chỉ lừa anh, cậu còn lừa cả Hà Dục.