Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây?

Chương 52: Chương 52




52.

Lục Cảnh Tu ngồi giữa một đống bao chuyển phát nhanh, lòng nghĩ gì không rõ.

Nếu bây giờ Sở Tầm không đóng phim, vậy cậu đang làm gì?

Lục Cảnh Tu không muốn can thiệp vào chuyện riêng của Sở Tầm, nhưng anh cảm thấy mình cần phải dùng một chút thủ đoạn, anh muốn biết Sở Tầm đang làm gì.

Lục Cảnh Tu biết số thẻ của Sở Tầm, khi chạng vạng, anh lấy được danh sách các thứ Sở Tầm đã mua từ ngân hàng.

Sở Tầm gần đây thật sự cuồng mua sắm, trong gần một tháng, cậu đã đặt mua đồ. Nhưng những món này thật sự khá kì quái, trừ đồ trang trí cho lễ Giáng Sinh, còn có rất nhiều đồ cho mẹ bầu.

Đồ dùng cho mẹ bầu? Lục Cảnh Tu tức khắc đen mặt, anh nhớ tới cuốn sách “60 sự kiện...” trong tủ đầu giường kia.

Nửa tiếng sau, anh tìm thấy tên cuốn sách nằm giữa danh sách mua hàng. Nói cách khác, Sở Tầm vừa mua thứ này cách đây không lâu.

Nhưng vì sao Sở Tầm lại muốn xem thứ này?

Lục Cảnh Tu cấp bách trở về phòng ngủ tìm lại cuốn sách, anh mở đèn, lật xem kĩ càng, muốn tìm ra dấu vết gì đó.

Nhưng anh xem từ đầu đến cuối vẫn không thấy tin tức gì quan trọng.

Lục Cảnh Tu có chút nôn nóng, anh lật sách qua lại nhưng vẫn không tìm thấy gì. Anh chỉ biết rõ một thứ, chính là Sở Tầm vô cùng nghiêm túc mà học tập tri thức khi mang thai.

Nếu không phải vì đóng phim, họ cũng sẽ không có con, vì sao...

Hả?

Bọn họ sẽ không có con, nhưng không có nghĩa là Sở Tầm sẽ không có con với phụ nữ khác.

Lục Cảnh Tu bị ý tưởng này doạ sợ chết khiếp, sau đó anh khuyên bản thân bình tĩnh lại, chuyện này là không thể nào, anh không nên suy nghĩ như thế.

Nhưng ngoại trừ cái này, còn cách giải thích nào khác sao, không thể nào là Sở Tầm mang thai chứ?

Có lẽ là Sở Tầm muốn có một đứa con đi, nhưng chuyện quan trọng như vậy lại không thương lượng với anh, vì sao chứ? Anh không ghét con nít, nếu đó là con của Sở Tầm, anh nguyện ý coi đứa bé như con ruột mà đối đãi.

Lục Cảnh Tu càng nghĩ càng thấy suy đoán này đáng tin cậu, anh về thư phòng tìm lại danh sách, Sở Tầm dạo gần đây ở nước ngoài mua rất nhiều đồ bổ cho thai phụ!

Khẳng định là mua cho mẹ của đứa bé!

Sau khi biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, Lục Cảnh Tu quả thực giận sôi máu, hận không thể bay tới chỗ Sở Tầm lên án hành vi của cậu.

Nhưng vẫn phải cho người trẻ tuổi một cơ hội sửa sai chứ.

Lục Cảnh Tu an ủi chính mình như vậy, sau đó gọi cho Sở Tầm.

“Alo? Chồng ơi...”

Thanh âm mềm mềm gọi chồng ơi này làm Lục Cảnh Tu mềm nhũn thành một bãi rồi, nhưng anh sẽ không bị sắc đẹp dụ hoặc, giả bộ cái gì cũng không biết hỏi: “Em đang làm gì đó? Phim mới thế nào?”

Đầu dây bên kia tạm ngưng một chút, nếu Lục Cảnh Tu không biết trước Sở Tầm đang lừa anh, có khi sẽ chẳng để ý tới những chi tiết này.

“... Rất thuận lợi nha, đạo diễn tự giảng giải nhân vật cho tụi em, có việc bận, em cúp máy đây.”

Đạo diễn còn ở trong nước, thì ai giảng giải nhân vật cho em?

Sở Tầm nói dối đến mức này, Lục Cảnh Tu thật muốn nhìn, nếu anh đem bằng chứng đến bắt Sở Tầm, cậu có cách gì chối.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Cảnh Tu bắt đầu xuống tay điều tra xem Sở Tầm đang ở nơi nào.

Hiện đại là thời đại Internet, làm chuyện gì cũng phải thông qua Internet, muốn điều tra tin tức của một người quá đơn giản, huống chi anh vẫn là xuất thân từ ngành này. Hồi đại học có một hacker muốn mời anh lập liên minh, nhưng đã bị anh uyển chuyển từ chối.

Sở Tầm không có ý thức phản trinh sát, điều này khiến cho quá trình điều tra của Lục Cảnh Tu khá thuận lợi. Anh ngồi trước máy tính ước chừng 24 giờ, rốt cuộc tìm ra địa chỉ hiện tại của Sở Tầm.

Nhưng nơi đó cũng khá kì lạ, phòng đó thuộc quyền sở hữu của một bệnh viện.

Điều này càng xác nhận suy đoán của Lục Cảnh Tu, chắc chắn là Sở Tầm muốn tiện chăm sóc thai phụ, mới dọn đến gần bệnh viện để ở.

Lục Cảnh Tu giận đến nghiến răng nghiến lợi, đợi tìm được Sở Tầm, bắt quả tang tận nơi, xem cậu còn nói cái gì được.

Trước đó còn nói dối địa điểm với anh, cái này anh còn chưa tính đâu.

Trên đường đi, Lục Cảnh Tu thầm tính toán tội trạng của Sở Tầm, từng thứ từng thứ đều được liệt ra đầy đủ, anh nhận định Sở Tầm chỉ là muốn có một đứa con.

Chính anh cũng không ý thức được, tiềm thức anh luôn tránh tưởng tượng thấy những cảnh sẽ làm anh khổ sở, tỷ như Sở Tầm chỉ muốn chơi đùa anh một tí, cậu vẫn muốn tìm một người phụ nữ kết hôn sinh con, hoặc cậu chỉ muốn vượt qua tuổi già với một người con gái.

Khí hậu Địa Trung Hải ấm áp, khác với mùa đông lạnh và khô trong nước. Còn đường hai bên có rất nhiều cây xanh, Lục Cảnh Tu phong trần mệt mỏi đứng lẳng lặng dưới lầu, ngẩng đầu lên nhìn kiến trúc Rococo phong tình dày đặc.

Sở Tầm ở một căn phòng trong đó, hẳn đang chăm sóc một người phụ nữ đi.

Rất lâu sau, anh nặng nề nâng bước đi vào.

Khi vừa đến bệnh viện ở Anh Quốc, Sở Tầm còn có chút lo lắng, nhưng nhân viên y tế nơi này đều rất ôn hoà, có chuyện gì thì bấm chuông gọi người là được. Mỗi ngày còn có một chị giúp việc người Trung Quốc đến chăm sóc cậu, hỗ trợ mấy việc như nấu cơm giặt đồ gì gì đó. Sở Tầm được chăm sóc tốt, cũng dần thích ứng với nơi này.

Hiện tại lo lắng duy nhất của cậu là Lục Cảnh Tu, mỗi một lần anh gọi điện tới, cậu đều rất gấp gáp lo sợ.

Lúc đó chị giúp việc đang giúp cậu xếp quần áo, nghe được liền tỏ vẻ không tán đồng, kiến nghị cậu nói rõ sự việc cho người ba còn lại của đứa bé. Sinh con là chuyện lớn, không phải một người gồng mình chịu đựng là có thể được.

Như vậy sẽ rất vất vả, cũng sẽ không công bằng với người ba kia của đứa bé.

Sở Tầm do do dự dự, cuối cùng vẫn không dám nói.

Sở Tầm đang xem TV, trên đó chiếu một bảo mẫu đang dạy đứa bé đang tập đi. Sở Tầm vốn dĩ muốn xem là để học hỏi, cuối cùng bị sự đáng yêu của đứa bé làm do cười tươi rói, thật dễ thương.

Đột nhiên có tiếng mở cửa, phỏng chừng là chị giúp việc đã rửa chén xong, mỗi lần chị muốn vào phòng đều gõ cửa, Sở Tầm cũng đã quen. Cậu hô một tiếng “Vào đi” liền chú tâm xem TV tiếp.

“Chị đi nghỉ ngơi đi, hôm nay là lễ Giáng Sinh, chị vẫn nên về nhà đi, buổi chiều em không có chuyện gì đâu.” Đôi mắt Sở Tầm vẫn không rời TV, một đứa bé dễ thương đang lắc lư tập đi, lại hung dữ đanh đá quyết không cho bảo mẫu giúp.

Khoé miệng Sở Tầm không kìm được cong lên, đứa bé thật đáng yêu.

Nhưng nửa ngày rồi chị giúp việc vẫn không đáp lại, Sở Tầm quay đầu, người đứng trong phòng nào đâu phải là chị giúp việc?

Nhìn khuôn mặt quen thuộc lúc này đang ngơ ngẩn nhìn cậu, trong nháy mắt, cả người Sở Tầm đều cứng đờ, lúc lâu sau mới nhớ ra bản thân đang mặc một bộ quần áo mỏng ở nhà, không hề có hiệu quả che đậy đáng nói, nên vội vàng kéo tấm chăn bên giường che lại bụng chính mình.

Bụng cậu hiện đã nhô ra, lúc trước ở Bắc Thành cậu vẫn luôn mặc áo lông, người khác sẽ không nhìn ra cái gì, ngày đó làm tình với Lục Cảnh Tu vẫn là cậu nằm sấp, anh cũng không phát hiện điều gì bất thường.

Lục Cảnh Tu giống như một bức tượng, cứ đứng im không nhúc nhích. Sở Tầm không hiểu sao lại đỏ hốc mắt, nước mắt thành chuỗi dần rơi xuống.

Chắc chắn Lục Cảnh Tu đang sợ hãi rồi, cậu giải thích thế nào bây giờ.

Vốn dĩ Sở Tầm chỉ là rơi nước mắt, nhưng càng nghĩ càng đau lòng, Lục Cảnh Tu hẳn đang muốn chia tay cậu đi, ai lại muốn sống chung với một người đàn ông có thể mang thai chứ?

Vì thế âm thanh khóc thút thít càng lúc càng lớn, đến cuối cùng chăn cũng không dùng để che bụng, mà trực tiếp dùng để lau nước mắt.

Cửa phòng tự động đóng “Cách” một cái, Lục Cảnh Tu mới như tỉnh mộng. Anh dùng hết sức lực toàn thân đi đến bên cạnh Sở Tầm, ôm lấy Sở Tầm đang khóc đến không thở nổi, vừa hôn cậu, vừa như dỗ con nít mà trấn an cậu.

Các nghi vấn trước đó đều có đáp án, vì sao Sở Tầm không dám lại gần anh, vì sao vẫn luôn tránh anh.

Lục Cảnh Tu cảm xúc lẫn lộn, không biết chính mình hiện tại có cảm giác như thế nào, nhưng anh có thể chắc chắn, giờ khắc này khi nhìn thấy Sở Tầm, trái tim anh đều đau muốn rớt ra ngoài.

Dỗ thật lâu, Sở Tầm mới dần bình tĩnh.

“... Anh muốn chia tay với em sao?” Sở Tầm dựa vào ngực Lục Cảnh Tu, vừa nức nở vừa hỏi anh.

“Sao lại thế được? Anh vui muốn chết còn không kịp.” Lục Cảnh Tu vuốt ve bụng Sở Tầm, nơi này có một sinh mệnh nhỏ đang lớn lên, chảy chung dòng máu của Sở Tầm và anh, là thứ sẽ mãi gắn anh và Sở Tầm với nhau, là một loại vui sướng không thể diễn tả bằng lời.

“Đây là món quà Giáng Sinh tốt nhất mà anh nhận được từ trước đến nay.” Lục Cảnh Tu nhẹ nhàng hôn trán Sở Tầm, thủ thỉ.

Có thể ở bên Sở Tầm, là điều may mắn nhất cả đời này của anh.

HOÀN CHÍNH VĂN

________________________________________

Lời tác giả:

Áng văn này đứt quãng được viết ra cũng gần một năm, một năm nay tôi cũng trải qua rất nhiều chuyện, cũng rất xin lỗi mọi người, cũng rất xin lỗi nhân vật dưới ngòi bút của tôi. Vốn dĩ con đường sự nghiệp sẽ được miêu tả tốt, ai ngờ lại bị bỏ dở, tôi thật sự không am hiểu viết lách, cũng không thể làm Sở Tầm đi lên con đường làm ảnh đế. Vốn ban đầu muốn viết là Sở Tầm chia tay Lục Cảnh Tu, sau đó sinh con từ nước ngoài về, lại tiếp tục phát triển tuyến tình cảm. Nhưng tôi cảm thấy như vậy quá khổ, mọi người theo truyện này đã lâu như vậy, bởi vì năng lực cá nhân viết không được, nên thôi cứ cho tình cảm ngọt một chút đi. Kết quả là tôi đã đổi thành Lục Cảnh Tu đi tới nước ngoài, hai người hoà hợp. Tôi cũng cảm thấy kết cục này khá tốt, cũng coi như thoả mãn được người đọc. Kế tiếp sẽ có hai phiên ngoại, sẽ có rất nhanh thôi, viết một chút về sinh hoạt có con nít, cũng sẽ rất thú vị đi.

Tất cả bình luận của mọi người tôi đều xem, nhưng cũng ngại không dám trả lời mọi người. Tại đây muốn cảm ơn tất cả người đọc, cảm ơn tất cả mọi người đã cho tôi động lực rất lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.