Mang Thai Trước Khi Ly Hôn

Chương 42: Chương 42




Chuyển ngữ: Cực Phẩm

***Thành ngữ trong chương này thật sự rất THÂM SÂU, mọi người phải ngẫm nghĩ cho kỹ mới hiểu được nhé *cười đê tiện*

Sau khi cùng đạt được nhận thức chung về chuyện nào đó, hai người nhìn chung quanh một vòng, liền cực kỳ ăn ý không nói tiếng nào đi lên lầu.

Sau khi vào phòng ngủ, hai người bắt đầu làm công tác chuẩn bị ——

Bước chân Lâm Ngộ An phù phiếm đi đóng cửa sổ lại.

Chồng cậu thong dong kéo rèm cửa sổ vào.

Vẻ mặt Lâm Ngộ An cứng lại: "!!!" Sao thế, chuyện này mà cũng cần tranh giành trên dưới nữa hả?

Hàn Đông Dương lặng lẽ cười: "..."

Tiếp theo:

Lâm Ngộ An chỉ đờ người một lát, lại vội vàng đi mở ngăn tủ ra, sắc mặt tự nhiên lấy một cái ba con sâu ra.

Chồng cậu ngây người mười giây, cũng theo vào kéo ngăn tủ ra, sắc mặt bình tĩnh lấy dầu bôi trơn ra.

Lâm Ngộ An trợn mắt hốc miệng: "!!!"

Hàn Đông Dương muôn phần e thẹn: "..."

Thấy thế, Lâm Ngộ An giơ tay ra có ý định phủi ra giường một cái.

Thấy vậy, chồng cậu cũng giơ tay ra vô ý sờ gối đầu.

Ánh mắt Lâm Ngộ An sắc lên, lập tức đi qua phòng giữ quần áo, thay đồ ngủ trên người.

Hai mắt chồng cậu sáng như đuốc, lập tức lủi vào phòng vệ sinh, cầm khăn lông ở tay.

Lâm Ngộ An hít một hơi thật sâu, đây là cậu thua!

Lâm Ngộ An lặng lẽ đi vào phòng vệ sinh đánh răng.

Chồng cậu đi theo vào phòng vệ sinh cạo râu.

Lâm Ngộ An vừa đánh răng vừa nhìn chồng mình bên cạnh, trong lòng thấy hơi tức: Dục vọng thắng bại của chồng cậu vào đêm nay cũng mạnh thế sao?!

Chưa bắt đầu đã tỏ rõ mình là bên công, cậu có thể sẽ một xác ba mạng không?!

Đánh răng xong ——

Lâm Ngộ An im lặng một chút, nói: "Em muốn tắm trước hay là để anh tắm trước?"

Hàn Đông Dương ngẩn người, nói: "Nếu không thì tắm chung đi! Tiết kiệm thời gian."

Hai mắt Lâm Ngộ An sáng lên, thật thú vị, cũng biết chơi lắm đấy.

...

Mở đèn sưởi phòng tắm lên, tiếng nước tí ta tí tích đúng là khiến người ta chịu không nổi.

Lâm Ngộ An cảm thấy hai người bọn họ đứng ở trong phòng tắm như hai cây măng mùa xuân đang đợi mưa móc.

Từ từ, từ từ, ngay cả nấm nhỏ ngủ say dưới lớp đất cũng chui lên từ dưới đất.

Lâm Ngộ An chớp chớp mắt, lập tức trợn tròn hai mắt, không khỏi nuốt nước miếng, khô khan nói: "Của em cũng không tệ đâu nhỉ."

Lần trước cậu uống say, không nhìn thấy, bây giờ nhìn thấy, chồng cậu đúng là hàng thật giá thật.

Chỉ có điều Hàn Đông Dương lại đỏ mặt, bộ dáng có chút lo lắng, Lâm Ngộ An không hiểu lắm, thò tay ra chọc chọc hắn, "Sao thế?"

Cả người Hàn Đông Dương cứng ngắc, bị cậu chọc một cái, chỗ da đó liền nổi da gà lên, Hàn Đông Dương mím môi một cái, giơ tay ra cầm tay cậu, đưa tình nói: "Cục cưng, lỡ như lần này em không biểu hiện tốt, anh sẽ làm sao?"

Lâm Ngộ An nhướng mày, có ý gì, đây là không tự tin với bản thân mình sao?

Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút, nói: "... Vậy thì sẽ không có lần sau nữa."

"Hả?" Hàn Đông Dương bỗng dưng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cậu, trong mắt hiện lên lo lắng.

Lâm Ngộ An ho nhẹ một cái, nói: "Nếu như em lo thì cứ giao cho anh đi."

Hàn Đông Dương vội vã phản ứng kịp: "Sao có thể như thế được chứ, anh đang mang thai mà, cứ giao hết công việc mệt nhọc này cho em đi."

Lâm Ngộ An: "..."

Hàn Đông Dương: "Em trước lạ sau quen, bây giờ em cũng có thể xem là khách quen của anh rồi."

Vậy vừa nãy là ai lo lắng sẽ biểu hiện không tốt, Lâm Ngộ An giơ tay búng gáy Hàn Đông Dương: "Có khi nào em sẽ tìm không thấy chỗ không?"

Hàn Đông Dương lắc đầu: "Em là người sành sỏi quen đường, chỉ cần anh mở rộng cửa đón khách là được."

Lâm Ngộ An: "... Vậy em lo lắng gì chứ?"

Hàn Đông Dương chớp mắt: "Em sợ anh không hài lòng, thế lát nữa anh chấm điểm phục vụ cho em được không?"

Lông mày Lâm Ngộ An nhướn lên, còn có thể chơi như thế sao?

"Ừm, được."

Sau khi hai người nói chuyện xong ở trong phòng tắm, Lâm Ngộ An giơ tay nhanh chóng chà người, lại giơ tay ra chà cho Hàn Đông Dương, vỗ bụng nói: "Vậy em phải cẩn thận chút nha! Nhớ kỹ truyền thống mỹ đức của Trung Hoa, kính già yêu trẻ, trọng điểm là yêu trẻ."

Hàn Đông Dương cũng giơ tay ra chà người cho cậu, nghiêm túc nói: "Cục cưng, lát nữa nếu em không làm tốt thì anh cứ dạy em, anh bảo em đánh đâu thì em sẽ đánh đó, cứ xem em là báng súng là được, dù sao chỉ có thầy nghiêm khắc mới có thể dạy ra học trò giỏi."

Lâm Ngộ An: "..."

Lâm Ngộ An hít một hơi thật sâu: "... Anh nghĩ em chỉ nên làm nhiều, bớt nói lại là tốt rồi."

Hàn Đông Dương: "Ừm, em hiểu rồi, mồ hôi giọt xuống thân người, con cháu nào cũng là cực nhọc ——"

Không tránh được nghe thấy câu này, Lâm Ngộ An vội vã giơ tay ra bịt miệng chồng cậu: "Bây giờ ấy, không cần làm thơ đâu, chúng ta nhanh chóng tắm cho xong đi ra ngoài làm việc thôi!"

Đầu Hàn Đông Dương giống như gà mỏ thóc, lộ ra đôi mắt, mơ hồ nói: "Được, lát nữa chúng ta sẽ được nhìn thấy công phu chân chính."

Động tác Lâm Ngộ An dừng lại: "... Đây là đang so tài qua lại đấy hả?"

Hàn Đông Dương lại gần hôn cậu một cái, cười nói: "Em nguyện làm chó làm ngựa cho anh. Chúng ta giống như đang battle chỗ nào chứ?"

Lâm Ngộ An: "..."

Lâm Ngộ An tắm một chút liền không chịu nổi bầu không khí vừa xấu hổ vừa đặc quánh trong phòng tắm nữa, giơ tay tắt đèn sưởi phòng tắm đi, mặc quần áo vào.

Thúc giục: "Nhanh lên chút nhanh lên chút, đến lượt em bày ra kỹ thuật chân chính của em rồi đó."

Vẻ mặt Hàn Đông Dương phấn khởi, bàn tay nhỏ chà xát đến nổi lửa: "Được."

Tuy rằng hai người đã từng cùng sử dụng tay miệng, nhưng súng thật đạn thật thì đây là lần thứ hai, lần đầu tiên là ở trong khách sạn, nhưng là say rượu, không thể so với lúc nãy, ngay cả Lâm Ngộ An cũng có chút hồi hộp, từ lần đầu tiên cậu gặp người đàn ông này, hai năm sau cậu mới ăn được người vào miệng, không thể nào không hưng phấn được, Lâm Ngộ An xoa bụng, hy vọng tối nay hai vật nhỏ đừng có quấy quá.

Tục ngữ nói, đứa trẻ trải qua sóng to gió lớn thì mới là nhân trung long phượng.

Nghĩ như vậy, Lâm Ngộ An cũng yên lòng, đã qua ba tháng, một lần hai lần thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì mấy.

"Chúng ta dùng loại nào đây?" Lâm Ngộ An đứng ở cạnh giường chọn ba con sâu, đang tính hỏi chồng cậu thích loại nào, kết quả quay đầu qua liền nhìn thấy Hàn Đông Dương đi ra từ trong phòng tắm, xoẹt xoẹt xoẹt chạy đến bên giường, sau đó còn ngoan ngoãn hơn cậu leo lên giường nằm, hai mắt lập loè nhìn cậu: "Cục cưng, em đã chuẩn bị xong rồi."

Lâm Ngộ An khó hiểu nhìn hắn: "..."

Hửm? Chẳng lẽ đêm nay muốn cha con cậu cùng nhau ra trận? Không phải chứ, không phải mới nãy bọn họ đã xác định xong thuộc tính rồi à?

Biến hóa tới quá nhanh, Lâm Ngộ An có chút không tiếp thu được, điều chỉnh tâm trạng một chút, ngồi trên giường, cân nhắc từ ngữ: "À này, Đông Dương, chuyện trên dưới của chúng ta ấy."

Nhưng cậu còn chưa nói xong, chồng cậu đã vèo một cái bật dậy, từ từ mò tới, bất ngờ không kịp đề phòng bị nhan sắc xinh xẻo của chồng cậu quật ngã, Lâm Ngộ An nuốt nước miếng một cái.

Quên đi, quản hắn là trên hay dưới.

Cậu ném ba con sâu trong tay đi, ôm Hàn Đông Dương chui vào chăn...

Trong một tiếng tiếp theo, trong chăn truyền ra đoạn đối thoại thế này:

—— "Oa? Cục cưng, chiêu này tên gì thế?"

—— "? Hửm... Kéo gốc lúa lên để nó lớn nhanh hơn sao?"

—— "Ờm, em có một chiêu này, hiệu quả cũng hay như chiêu này của anh vậy đó."

—— "???"

—— "Lần trước học theo anh, tay không bắt sói."

—— "... Bội phục bội phục, nắm giữ tinh hoa."

—— "Có phải em thông minh lắm không, cái này gọi là học lý thuyết rồi còn phải cần có thực hành."

—— "Ừm, đừng nói chuyện nữa, tự mình cảm nhận đi."

—— "? Đây cũng là để cho em há miệng chờ sung sao!"

—— "... Em đang mổ gà lấy trứng, có thể không?"

—— "... Có thể, nhưng mà lúc em ở khách sạn cũng đã lấy mất hai cái rồi đó!"

—— "Có học công phu trên đầu lưỡi chưa?"

—— "Học rồi."

—— "Ừm thì, cục cưng à, anh có thể gọi em một tiếng, ừm, đá đì không?"

—— "..."

...

[Nhật ký trưởng thành - Cảm tưởng sau khi sự việc hoàn tất].

Đoạn ngắn mười sáu.

Đêm nay có hơi không biết viết như thế nào, hơi mệt nhưng lại rất thoả mãn.

Mọi thứ nằm ngoài dự đoán của tôi.

Tối nay cục cưng quá cứng, cục cưng đúng là quá cứng rồi.

Không dám tưởng tượng, tối nay tôi vào bảy ra bảy ở trong hang sói (đương nhiên ở đây chỉ là một lượng từ mà thôi).

Bây giờ nhớ lại vẫn thấy chưa thoả mãn lắm, so sánh với lần đầu tiên thì không thể so sánh được.

Nếu thật sự muốn tôi hình dung lại chi tiết đêm nay thì ba ngàn chữ cũng không đủ cho tôi viết, loại chuyện này chỉ có thể hiểu mà không thể nào diễn đạt bằng lời được.

Được rồi, quên nói một câu, đêm nay tôi biểu hiện tốt lắm, tự cho mình năm sao khen ngợi, đầu tiên là vẽ năm ngôi sao nho nhỏ, lại thưởng cho mình một bông hoa hồng nữa. Cục cưng đang ngủ, nếu như anh ấy còn thức thì sẽ nói anh ấy chấm điểm cho tôi.

Tuy rằng kỹ thuật của cục cưng tốt hơn tôi, nhưng mà thể lực lại không bằng tôi, lúc trước Tiểu Giang có đưa cho tôi một quyển sách, trong đó viết rằng: Lực mà không lớn, thì phải khéo.

Cho nên tối nay cái tôi dùng chính là khéo tay khéo miệng.

Giao lưu với hai vật nhỏ cũng rất vui vẻ, không hề quấy rầy chúng tôi.

Ngoài ra, tôi còn muốn nói một việc quan trọng nữa, chuyện này chính là một sự kiện quan trọng trên con đường nhân sinh sau này của tôi.

Tôi viết nó ra, mọi người có thể học một chiêu này, chính là nếu như bầu bạn không muốn gọi bạn là đá đì ở trên giường thì phải giải quyết thế nào?

Thật ra cách giải quyết cũng rất đơn giản.

Miễn là nhớ kỹ bảy chữ: Dùng gậy gộc mới có con ngoan.

Trải qua thực tiễn đêm nay của tôi, chỉ cần nắm giữ nội dung chính của bảy chữ này, đó chính là bách phát bách trúng, không trượt phát nào.

Dùng gậy gộc xong cục cưng thoáng cái trở nên thật ngoan ngoãn, thật sự rất ngoan luôn ấy, cho dù nói anh ấy gọi là gì thì anh ấy cũng gọi hết.

Tôi lập tức lĩnh ngộ được cái câu, nước mắt của đàn ông ở trên giường chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Nhưng mà, đêm nay nước mắt của cục cưng đúng là rất đáng giá.

Yêu anh ấy yêu anh ấy yêu anh ấy yêu anh ấy, mãi mãi yêu anh ấy.

—— Tuỳ bút của Hàn · Lỗ Tấn Đương Đại · Đông Dương.

...

Sáng hôm sau, Lâm Ngộ An vừa mở mắt, liền thấy chồng cậu chống tay, mắt cười cong cong nhìn cậu, ngón tay chọc chọc mặt cậu: "Cục cưng, sáng tốt lành."

Lâm Ngộ An chớp chớp mắt, ho nhẹ một cái, giọng nói vẫn còn hơi khàn: "Bây giờ đã là mấy giờ rồi?"

"Còn sớm, mới có chín giờ thôi." Hàn Đông Dương nói xong thì nhảy xuống giường, bưng một ly nước ấm đi đến.

Lâm Ngộ An chống người ngồi dậy, uống hai ngụm, mới cảm thấy cổ họng thoải mái chút.

"Còn muốn ngủ không?"

Lâm Ngộ An lắc đầu.

Hàn Đông Dương: "Cục cưng, biểu hiện tối qua của em thế nào? Thế nào?"

/Hết chương 42/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.