Mang Thai Trước Khi Ly Hôn

Chương 43: Chương 43




Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Chồng cậu vô cùng cố chấp với chuyện này, Lâm Ngộ An cười, trong ánh mắt lộ ra chút lười nhác, giơ tay ra vân vê gò má của chồng cậu: "Rất cảm ơn đã chiêu đãi nồng hậu vào tối qua nha."

Hàn Đông Dương ho nhẹ một tiếng, tai đỏ giống như giọt máu, có lẽ là hơi ngượng ngùng, xoẹt xoẹt xoẹt chạy đến phòng cất đồ tìm một bộ đồ ở nhà ra, lấy ra mặc cho cậu, Lâm Ngộ An phối hợp di chuyển tứ chi, mặc quần áo tử tế rồi mới đi xuống lầu.

Dì Ngô dậy từ sáng sớm để nấu cháo cá, đã dọn ra xong ở trên bàn. Hạt gạo được nấu đến rất mềm, còn thêm vào một chút hành để khử mùi tanh.

Tối qua hai người tiêu hao không ít tinh lực, Lâm Ngộ An cực kỳ thèm ăn, ăn liên tục hai chén mới thoả mãn.

"Cục cưng, hôm nay em không bận, đi ra ngoài dạo với anh nhé, anh muốn đi đâu?" Cháo trong chén Hàn Đông Dương còn chưa uống xong, liền hỏi.

Vụ án mà Hàn Đông Dương nhận lúc trước đã vào có quyết định cuối cùng, cho nên trong khoảng thời gian này có nhiều thời gian rảnh.

Lâm Ngộ An cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng không có nơi nào mà cậu cực kỳ muốn đi, lại nghĩ đến chuyện hôm qua quyết định mấy ngày nữa sẽ đi chơi để làm dịu quan hệ giữa Thi Gia và Hàn Dục Hào.

Nghĩ như vậy, Lâm Ngộ An liền cầm điện thoại, ngồi trên sô pha gọi cho Thi Gia, báo cho hắn một tiếng, để cho hắn chừa thời gian trống ra.

Ai ngờ, cậu mới gọi qua, điện thoại mới vừa được nhận đã bị cúp, nghe được âm báo bận bên kia.

Lâm Ngộ An thấy hơi kỳ lạ, lại gọi qua, bên kia nhận trong vòng một giây, chỉ là cậu còn chưa mở miệng.

Liền nghe thấy Thi Gia gào khóc thê thảm ở bên kia: "An An, cứu mình với, tên khốn Hàn Dục Hào này muốn giết mình."

Lâm Ngộ An: "..."

Lâm Ngộ An chuẩn bị hỏi là có chuyện gì xảy ra, bên đó liền truyền đến tiếng rầm rầm bịch bịch, trong đó còn có tiếng kêu thảm thiết của Thi Gia, điện thoại lại bị cúp.

"... Hiện tại anh muốn đi một chuyến đến nhà Thi Gia."

Lâm Ngộ An đặt điện thoại xuống, tâm trạng vẫn không yên, vừa nãy trong đó còn có giọng của anh cả cậu, tuy là rất xa, nhưng vẫn nghe thấy được.

Trong lòng cậu lập tức xẹt qua dự cảm bất hảo, đứng bật dậy, cầm chìa khoá xe lên, đổi giày tính ra khỏi nhà.

"Cục cưng?" Hàn Đông Dương kinh ngạc, để đũa xuống, đi theo ra ngoài, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Ngộ An mở cửa, cũng không quay đầu lại, giọng nói cao lên: "Anh em muốn giết Thi Gia!"

"?"

...

Hai người hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra ở bên đó, Hàn Đông Dương lái xe, ở trên xe liên tục gọi cho Hàn Dục Hào, nhưng đều không được bắt.

"Cục cưng, anh đừng gấp mà, anh em rất có chừng mực." Hàn Đông Dương chờ đèn giao thông, nhìn Lâm Ngộ An không ngừng gọi điện thoại. Giơ tay ra xoa đầu cậu để trấn an.

Tay Lâm Ngộ An đặt ở trên bụng, mơ hồ suy đoán: "Không nhận điện thoại, Thi Gia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Tuy rằng không biết có chuyện gì xảy ra với Thi Gia và Hàn Dục Hào, nhưng vẫn cảm thấy chắc chắn chuyện này không hề đơn giản, cậu còn đang muốn làm dịu đi quan hệ của hai người đây.

Nhưng mà cậu còn chưa bắt đầu hành động, Thi Gia và Hàn Dục Hào đã đến nông nỗi tàn sát lẫn nhau thế này sao!

Lúc mới về nước, nhà của Thi Gia là do Đường Sanh tìm giùm, cách nhà một bọn một đoạn, Lâm Ngộ An nghĩ quàng nghĩ xiên trong lòng, có phải lát nữa sẽ nhìn thấy Thi Gia nằm lê lết ở trong phòng khách không.

Nói chung, trước khi tất cả phán đoán chưa được chứng thực, thì trong đầu Lâm Ngộ An đã sắp xếp đủ loại chết oan chết uổng lên người Thi Gia.

Có thể chọc cho Hàn Dục Hào giận tới mức muốn giết người, rốt cuộc là Thi Gia đã làm cái gì rồi?!

Trên xe, Lâm Ngộ An gọi điện thoại cho Đường Sanh, hỏi địa chỉ cụ thể của Thi Gia.

Sau khi xuống xe liền chạy thẳng tới đó, Lâm Ngộ An nhấn chuông cửa: "Thi Gia, cậu đâu rồi?"

Gọi vài tiếng mà bên trong cũng không có phản ứng gì.

Hàn Đông Dương nói Lâm Ngộ An lui ra phía sau một bước, tiến lên dùng tay gõ cửa: "Anh, anh có ở trong không?"

Lâm Ngộ An: "Thi Gia, cậu có ở nhà không, nhanh mở cửa ra."

"Anh, em biết anh đang ở trong, anh mở cửa đi ——"

Hai người gấp đến độ sắp tìm công ty mở khoá đến, lúc này, cánh cửa trước mặt bỗng nhiên mở ra, giọng nói của Hàn Đông Dương ngừng lại.

Chỉ thấy sắc mặt Hàn Dục Hào không tốt đứng ở trong nhà, mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt dơ dơ có vết máu trên đó, trong mắt u ám nhìn bọn họ.

Vợ chồng son đồng thời sửng sốt một chút, trong đầu đồng thời xuất hiện một câu nói: Thi Gia, xong đời rồi.

"Hai đứa đến đây làm gì?" Giọng nói Hàn Dục Hào giống như là đi ra từ trong sông băng vùng địa cực.

Lâm Ngộ An giật mình một cái, đường nhìn lệch đi, muốn vào trong nhà xem sao, trong đó tối đen như mực, không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, cứng họng: "Anh anh anh cả, Thi Thi Thi Gia cậu ta làm sao thế?"

"Cậu ta khoẻ lắm ——"

Nói còn chưa xong, bên trong phát ra một tiếng bịch cắt ngang lời của bọn họ, là giọng nói của Thi Gia.

"A a a, mẹ nó, con mẹ nó, Hàn Dục Hào, tôi khoẻ lắm cái rắm ấy. An An, mau vào cứu mình."

Lâm Ngộ An: "..."

Hàn Đông Dương: "..."

Ba người đứng ở cửa ngơ ngác nhìn nhau, im lặng vài giây, mặt Hàn Dục Hào không đổi sắc xoay người đi vào trong nhà.

Lâm Ngộ An vội vã đi vào theo, sau đó miệng từ từ biến thành hình chữ O, lại đổi qua hình chữ A, cuối cùng trước mắt bỗng tối đen.

"Cục cưng, đừng nhìn nữa." Hàn Đông Dương dùng một tay che kín mắt cậu.

Lâm Ngộ An hoàn hồn, cũng lấy tay bịt mắt Hàn Đông Dương: "Em cũng không được nhìn."

"Dạ."

Vợ chồng son rất tự nhiên xoay người, đối mặt với Hàn Dục Hào mang vẻ mặt tự nhiên đan chéo đôi chân dài ngồi trên sô pha, chẳng hề quan tâm đến người đang nằm trên đất kêu gào: "Hai người tháo dây cho tôi đi, đưa cho tôi bộ quần áo nữa, tôi con mẹ nó sắp bị tên khốn Hàn Dục Hào này hù chết rồi, hai người kéo anh ta ra khỏi nhà tôi đi ——"

"Cho anh." Hàn Đông Dương chạy xoẹt xoẹt xoẹt vào phòng ngủ, lấy một cái chăn ra, ném một cái lên người Thi Gia.

Thi Gia: "..."

Biết Thi Gia không sao, Lâm Ngộ An yên tâm, nói chồng mình đi vào phòng ngủ tìm đồ mặc vào cho Thi Gia, ai biết Hàn Dục Hào lại giơ tay lên, sắc mặt lạnh lùng: "Hai đứa đi qua đây ngồi xuống."

Hai người nhìn nhau, dừng một chút, ngoan ngoãn đi qua đó ngồi, Lâm Ngộ An thấy trong cái gạt tàn thuốc toàn là tàn thuốc, nói vậy sợ là trước khi bọn họ đến, Thi Gia cũng ngồi đây giằng co hồi lâu với Hàn Dục Hào, cuối cùng thua, lại bị Hàn Dục Hào tẩn cho, cả người còn bị một sợi dây nhỏ cột vào trên ghế.

Mắt Lâm Ngộ An giật giật, nhìn chung quanh một vòng, hình như cũng đã được dọn dẹp qua, cũng không đến mức ngổn ngang quá.

Bầu không khí trong phòng khách rất im lặng, Lâm Ngộ An ho nhẹ một tiếng: "Anh cả, có chuyện gì xảy ra giữa anh và Thi Gia vậy?"

Hàn Dục Hào từ từ lấy một hộp thuốc lá ở trên bàn, tay dừng lại, nhìn bụng Lâm Ngộ An một chút, thả tay xuống, mí mắt nhướng lên: "Chuyện này không liên quan đến hai đứa."

"Mẹ nó, Hàn Dục Hào, con mẹ nó anh có bản lĩnh thì để tôi đứng lên rồi nói."

Thi Gia phản ứng rất lớn, rống lên một tiếng sau lưng bọn họ.

"Anh cả, Thi Gia là bạn của em, nếu có gì hiểu lầm gì thì cứ nói rõ ràng ra, không cần làm thế với cậu ta đâu nhỉ!"

Lâm Ngộ An thật sự không biết đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người, chỉ biết là sắc mặt của anh cả cậu cực kỳ xấu xí. Đoạn thời gian trước, hai người gặp mặt ở bệnh viện, tuy là cũng không hợp nhau, nhưng cũng không đến mức ra tay thế này.

Hơn nữa, có một điểm rất quan trọng, sao anh cả cậu lại xuất hiện ở trong nhà Thi Gia chứ?

Thi Gia đã làm gì mà có thể chọc giận anh cả cậu đến thế!

"Hiểu lầm?" Âm cuối của Hàn Dục Hào nhẹ nhàng cao lên, ngón tay trắng nõn chà xát, dường như đang suy nghĩ cách dùng của hai từ này, sau đó ánh mắt như dao xẹt qua bọn họ, nhìn lom lom vào —— Thi Gia ở chỗ xa xa.

"Anh." Hàn Đông Dương đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Hàn Dục Hào, giọng nói mang theo dỗ dành, hỏi: "Vậy tại sao anh lại ở trong nhà Tam Nhi thế?"

Hàn Dục Hào: "..."

Lâm Ngộ An âm thầm bật ngón tay cái cho chồng cậu ở trong lòng, một câu gãi đúng chỗ ngứa! Là cái câu quan trọng nhất!

Nhưng mà không đợi Hàn Dục Hào trả lời, Thi Gia lại kêu rên lên, ý trong câu nói chính là bảo Hàn Đông Dương mau đem Hàn Dục Hào ra khỏi nhà hắn, đời này cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa, cuối cùng còn nói đến quán bar gì gì đó.

Nói đến cực kỳ rối loạn, toàn bộ đều là tiếng ồn, không tài nào lọc ra tin tức quan trọng ở trong đó được.

Lâm Ngộ An mở to hai mắt nhìn sắc mặt của anh cả cậu từ từ đen đi, điềm báo mưa giông sắp đến, Lâm Ngộ An nhanh chóng đứng dậy, cậu thật sự sợ Thi Gia nói thêm gì nữa thì lại chọc Hàn Dục Hào nổi điên lần nữa.

"Anh cả, để em nhốt Thi Gia vào trong, anh cứ từ từ nói chuyện với Đông Dương nhé."

Lâm Ngộ An nhấc ghế lên kéo Thi Gia vào phòng ngủ từ phòng khách, còn cho Hàn Đông Dương một ánh mắt, sau khi Hàn Đông Dương nhận được chỉ thị thì liền hiểu ngầm trong lòng.

Cửa phòng ngủ đóng lại, Lâm Ngộ An nhanh chóng tháo dây cho Thi Gia, sau đó tìm một bộ đồ cho hắn.

Cảm xúc của Thi Gia cũng từ từ bình thường lại, mặc đồ vào.

Vẻ mặt khổ không thể tả co quắp ở trên giường, chỉ vào cửa, ỉu xìu uể oải: "An An, cậu nhanh chóng tống tên bác sĩ kia ra ngoài cho mình đi, thật sự kinh khủng quá, đời này mình cũng không dám đi trêu chọc bác sĩ nữa."

Nhìn bộ dáng của Thi Gia, Lâm Ngộ An cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ngồi ở trên giường: "Rốt cuộc là cậu và anh cả sao thế? Lúc trước ở bệnh viện cũng còn được mà, sao mới đó đã thành thế này rồi?"

Thi Gia hừ một tiếng, hơi di chuyển đầu, nghiêng đầu gối lên đùi Lâm Ngộ An, từ từ nhắm hai mắt lại, trong miệng lơ mơ nói Hàn Dục Hào nói bậy.

Có thể nhìn ra được, trước khi cậu và Hàn Đông Dương tới, Thi Gia chịu không ít đau khổ, trên môi còn có máu, lúm đồng tiền trên mặt cũng đo đỏ, trên vành tai mượt mà còn có dấu răng.

Lâm Ngộ An nhẹ nhàng chải tóc mềm sau tai Thi Gia, bỗng nhiên, động tác trên tay dừng lại.

Khẽ cau mày, dùng ngón tay trỏ đẩy tóc chỗ tai rối bù của Thi Gia.

Lâm Ngộ An: "..."

Đó chính là cái vừa nhìn đã hiểu, bởi vì trên người cậu cũng có!

Là thứ Hàn Đông Dương lưu lại trên người cậu vào tối qua, là dấu hôn.

Thi Gia còn lải nhải với cậu một chút, nhưng một chữ Lâm Ngộ An cũng không nghe vào, trong lúc ngẩng đầu lại vô tình nhìn thấy thùng rác ở bên cạnh, bên trong có ném ba bốn cái bọc bao bì đủ màu của ba con sâu.

Cậu cũng là đàn ông, có chuyện gì xảy ra thì không cần nói nhiều nữa rồi.

Hai mắt Lâm Ngộ An trợn tròn, trong lòng im lặng hò hét: Mẹ nó thì ra là có chuyện như vậy sao?

Dấu hôn? Ba con sâu đã dùng qua? Hàn Dục Hào? Thi Gia?

Lâm Ngộ An cảm thấy dường như có một tia sét bổ vào đầu cậu, trong mắt có mười ngàn cảm xúc biến hoá kỳ ảo, Lâm Ngộ An cảm thấy mình đã biến thành một người tí hon, núp trong góc tường, đứng ở bên thứ ba để hiểu rõ ngọn nguồn chuyện này.

Chỉ có thể cho ra một cái kết luận:

Thi Gia lên giường với Hàn Dục Hào,

Thi Gia lên giường với Hàn Dục Hào,

Thi Gia lên giường với Hàn Dục Hào.

Lồng ngực Lâm Ngộ An phồng lên rồi lại xẹp xuống, trong đầu nhanh chóng xuất hiện rất nhiều dấu chấm lửng, dấu chấm lửng vẫn còn chưa vẽ hết được cả cái đầu.

Cuối cùng, tiềm thức cầu sinh mạnh mẽ liền chỉ huy hành động của cậu, một tay đẩy Thi Gia ra đứng dậy, trịnh trọng ôm quyền: "Thi Gia, tự cậu hãy bảo trọng, tạm biệt."

Thi Gia đang mắng đến hứng khởi, còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, đã bị Lâm Ngộ An đẩy ra. Nghi hoặc nhìn Lâm Ngộ An tông cửa xông ra ngoài, còn nghe thấy Lâm Ngộ An nghiêm túc nói với Hàn Dục Hào ở trong phòng khách: "Anh cả, xin lỗi đã quấy rầy."

Nói xong, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng đóng cửa kêu cái rầm.

Thi Gia mới vừa cho rằng mình đã được cứu: "..."

/Hết chương 43/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.