Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Chương 84: Chương 84: Hành trình trở về




Nam nhân cao to quả thực một đường đều đi theo Khâu Viễn về nhà Thẩm Sùng Hoán, mọi người đều ở nhà, nhìn thấy phía sau Khâu Viễn đi theo một nam nhân, tất cả mọi người tò mò nhìn Khâu Viễn.

Khâu Viễn bất đắc dĩ nói," tôi cũng không biết cậu ta là ai."

Nam nhân bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, có chút co quắp, hút hút cái mũi, nam nhân đột nhiên trước mắt sáng ngời, quay đầu tìm tìm, lập tức chạy tới bên người Bành Vũ, bắt lấy ống tay áo của Bành Vũ," Mùi..."

Bành Vũ buồn bực," Mùi gì?"

Nam nhân cúi đầu ở bên người Bành Vũ ngửi ngửi, rồi nói," Mùi của anh... Thơm quá."

Bành Vũ xấu hổ đẩy đầu nam nhân, nhìn Khâu Viễn đưa mắt ra hiệu —— mau nhanh đem hắn lôi đi, người này nhất định có bệnh.

Ai biết Khâu Viễn thở dài nhẹ nhõm một hơi," rốt cuộc thoát rồi... Hắn đi theo tôi cũng nói trên người tôi có mùi, là..."

Khâu Viễn còn chưa nói xong, nam nhân ngẩng đầu lên nói một câu," người xấu!"

Khâu Viễn sờ sờ cái mũi, có chút phát cáu," lão tử nếu là người xấu, đã sớm mang người tới bệnh viện tâm thần rồi!"

Địch Hạo ngồi ở trên sô pha, sắc mặt vẫn là có chút khó coi, Thất Thất ngồi bên cạnh, đút cho Địch Hạo ăn, lúc này có chuyện thú vị như vậy, Địch Hạo tò mò hỏi nam nhân kia," Cậu tên là gì? Thế nhưng có thể ngửi được những mùi vị rất nhỏ?"

Nam nhân nhíu mày, sờ sờ đầu," tên?... Mạc... Mạc Kình, Mạc Kình."

"Cậu tên Mạc Kình?" Bành Vũ nhướng mày hỏi.

"Ân. Mạc Kình." Ngay sau đó, Mạc Kình động động cái mũi, ngửi bành Vũ," Mùi, thoải mái."

Bành Vũ hơi co lại bả vai, có chút không thích ứng," Cậu cách tôi xa một chút có thể chứ?"

Mạc Kình ủy khuất nhìn Bành Vũ, Bành Vũ giật mình, cảm giác trên người da gà da vịt đều nổi lên, nháy mắt không biết nói gì mới được.

Thẩm Sùng Hoán cảm thấy hứng thú nhìn hai người, hắc hắc cười hai tiếng," uy, nói xem, trên người Khâu Viễn có mùi gì, có phải là mùi này không?" Nói xong, Thẩm Sùng Hoán không biết từ đâu lấy ra một cái lồng sắt tinh xảo, bên trong lồng sắt chính là Bạch Cơ! Lúc này Bạch Cơ còn đang hôn mê, không biết sau khi ả tỉnh lại phát hiện mình bị nhốt trong lồng sắt thì có biểu tình gì.

Mạc Kình vừa thấy Thẩm Sùng Hoán đem lồng sắt lấy ra, liền nhanh chóng tránh ở phía sau Bành Vũ, nhỏ giọng nói thầm," người xấu."

Mọi người mắt lộ kinh ngạc, Thẩm Sùng Hoán cũng có chút kinh ngạc," Tôi chỉ nghĩ là có chuyện gì đó, không nghĩ tới cậu thật sự có quan hệ với đám người Bạch Cơ à."

Tần Chí mở miệng hỏi Mạc Kình," Cậu cùng bọn họ có quan hệ gì?"

Mạc Kình nhìn Tần Chí liếc mắt một cái, không nói gì, lại tiếp tục hướng phía sau Bành Vũ né tránh.

Bành Vũ bất đắc dĩ —— tôi thật sự chắn không nổi cậu a.

Thấy Mạc Kình không nói lời nào, Tần Chí nghi hoặc một chút, sau đó ý bảo Bành Vũ mở miệng hỏi cậu ta. Bành Vũ gật gật đầu, đem vấn đề vừa rồi hỏi lại một lần, lần này Mạc Kình quả thực có phản ứng, bất quá lại là mở miệng nói," người xấu, quên rồi."

"Ân? Cậu không nhớ rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì sao?" Địch Hạo đem Thất Thất ôm vào trong ngực, xua tay tỏ vẻ không ăn.

Mạc Kình thế nhưng cũng đáp lại Địch Hạo," quên rồi."

Lúc này mọi người chỉ đành đem ánh mắt đặt trên người Bạch Cơ, nếu Bạch Cơ có thể tỉnh lại, khẳng định sẽ biết cái gì, chỉ là, Bạch Kỳ khó xử nói," Bạch Cơ bị trọng thương, đã lâm vào ngủ say, hơn nữa trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại."

"Chúng ta cũng muốn quay về Hồ tộc báo cáo kết quả, như vậy đi, chờ ả tỉnh lại, ta hỏi rõ ràng, sau đó đem tin tức truyền cho các ngươi." Hỏa Lưu Yến mở miệng nói," các ngươi hẳn là không vội đi?"

Khâu Viễn nghĩ nghĩ," không vội, chỉ là tò mò thân phận của người này."

"Vậy để cậu ta đi theo chúng ta đi, có thể cậu ta với Ly Dao và Bạch Cơ thân phận đối lập, hơn nữa xem trạng thái của cậu ta, hẳn là chạy trốn ra... Ách, chúng ta có phải hay không quên mất cái gì?" Thẩm Sùng Hoán nhíu mày nói," Cô gái bị Bạch Cơ bắt đi..."

"Cứu về rồi."

Thanh âm mềm mại truyền đến, vậy mà lại là Thất Thất trả lời Thẩm Sùng Hoán.

"Cái gì? Cứu về rồi?" Khâu Viễn cứng họng," Mấy ngươi cứu?"

"Uy, ánh mắt của anh là sao?" Tần Hiểu bất mãn nói," chúng ta cũng không phải đợi ở chỗ này ăn không ngồi rồi được không."

"Nga? Vậy mọi người đã làm gì?" Thẩm Sùng Hoán tò mò hỏi.

"Ách..." Tần Hiểu sờ sờ mặt, Viêm Minh vô ngữ nhìn Tần Hiểu liếc mắt một cái.

"Vẫn là tôi nói đi." Bành Vũ mở miệng nói.

Thì ra sau khi mọi người ra ngoài, Tiêu Diễn cùng Thất Thất ý thức được sự tình không đúng, Thất Thất muốn đi ra ngoài nhìn xem tình huống của Ôn Ngọc, Tần Hiểu cùng Bành Vũ đều phải đi theo, mà Chu Diệu cùng Tiêu Diễn cũng muốn đi theo, chỉ là đi đến nửa đường, Tần Hiểu cùng Chu Diệu bắt đầu chịu không nổi trận pháp, lâm vào hôn mê, nâng một người lớn và một trẻ em thực sự không dễ dàng, Bành Vũ một người cũng ôm không được, vì thế liền muốn tìm một chỗ gần đó để họ nằm xuống. Nhà Thẩm Sùng Hoán cách Ôn gia rất gần, phía trước cách đó không xa có một cây tùng già, dưới tàng cây có ghế đá, là nơi người già hay lui tới, vừa lúc cách Bành Vũ bọn họ rất gần, vì thế lúc Bành Vũ, Thất Thất và Tiêu Diễn đỡ họ qua đó, Tiêu Diễn cùng Thất Thất đều không hẹn mà nhăn lại mi, ngẩng đầu nhìn về phía trên cây, nơi đó vậy mà có một người, chờ lúc Bành Vũ đem người cứu xuống, mới phát hiện là một cô gái đang hôn mê, sau lại tìm được Ôn Ngọc, mới biết được cô gái đó chính là người mà Bạch Cơ đã ngụy trang để lừa bọn họ hôm đó. Cô gái kia không có chuyện gì, chỉ là hôn mê bất tỉnh, vì thế Bành Vũ đưa người về chỗ ở của cô ấy trước.

Nghe xong Bành Vũ tự thuật, Địch Hạo nghĩ mà sợ ôm Thất Thất, thuận tiện vỗ vỗ đầu Tiêu Diễn," may mắn mọi người chỉ đơn thuần cứu người, nếu không chỉ sợ cái cây kia cũng có chôn cờ trận."

Thẩm Sùng Hoán gật đầu," không nghĩ tới cách chúng ta gần như vậy lại có một cái, Ly Dao rốt cuộc làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay đặt cờ trận?"

Nghe được lời Thẩm Sùng Hoán nói, mọi người lâm vào trầm mặc —— có thể làm được trình độ này, năng lực của Ly Dao tuyệt đối không thể khinh thường.

Nghe được Thẩm Sùng Hoán nói về Ly Dao, Tần Chí không khỏi nhớ tới những lời lúc ấy Ly Dao nói với hắn —— rốt cuộc nó có ý gì? Có thể khẳng định chính là, Ly Dao có quen biết hắn, nhưng Tần CHí khẳng định mình tuyệt đối chưa từng gặp Ly Dao.

Bạch Cơ bị Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ mang về Hồ tộc xử lý, trước khi đi, Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ muốn mang Hỏa Vân và Hỏa Miêu về, nhưng mà hai đứa nhóc này không biết vì sao sống chết cũng không chịu đi. Sau vẫn là Hỏa Vân ồn ào nói ở bên cạnh THất Thất thoải mãi, Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ nhìn nhau, Thất Thất là linh thể bẩm sinh, trên người linh khí thuần hậu, ở bên người nhóc ấy không thoải mái mới là lạ, nhưng mà cái này cũng không thể trở thành lí do đi. Trên núi Hoài linh khí cũng rất sung túc, nhưng không quản Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ khuyên như thế nào, Hỏa Vân và Hỏa Miêu vẫn gắt gao bám trên người Thất Thất, nếu sử dụng biện pháp mạnh, hai đứa nhỏ sẽ nước mắt lưng tròng nhìn ngươi, hơn nữa còn có Thất Thất, hai người dù sao cũng không đành lòng xuống tay, nhưng không mang theo hai đứa nhỏ trở về, bọn họ khó ăn nói với người trong tộc, cuối cùng vẫn là Địch Hạo đề nghị, để Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ trước mang Bạch Cơ về tộc, sau đó hỏi ý kiến trưởng lão, dù sao sau khi vụ án kết thúc, bọn họ cũng không vội trở về, sẽ ở huyện Phượng Đài nghỉ ngơi mấy ngày, hảo hảo du ngoạn một phen.

Chờ Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ mang theo Bạch Cơ đi rồi, đám người Địch Hạo liền liên hệ cục cảnh sát, cùng nhau thu thập tàn cục, kỳ quái chính là, trừ bỏ nhóm người Địch Hạo, những người còn lại sau khi hôn mê bất tỉnh, tất cả kí ức đều biến mất, tuy nhiên cũng thuận tiện để bọn họ làm việc. Sau khi xử lý vụ án xong, chuyện kế tiếp của bọn họ là yên tâm trải qua kì nghỉ dưỡng, vụ án lần này so với những lần trước, tuy rằng ngắn ngủi, lại nguy hiểm trùng trùng, thật vất vả mới được nhàn rỗi, nhất định phải chơi cho đã.

Mà sau khi sự kiện lần này kết thúc, Tần Chí cảm thấy mình là người được lợi lớn nhất, bởi vì thái độ ĐỊch Hạo đối với hắn đã có thay đổi, sẽ không mâu thuẫn với hắn nữa, cũng sẽ không lạnh lùng với hắn. Còn một bên chính là Thất Thất, mỗi ngày nghe Thất Thất ở bên tai mình gọi cha, Tần Chí liền nhịn không được khóe miệng giơ lên, mỗi ngày trong mắt cơ hồ đều lộ ra ánh sáng nhu hòa.

Mấy ngày kế tiếp, tất cả mọi người chơi đến điên rồi, Ôn Ngọc vì cảm tạ mọi người hỗ trợ, tự mình làm hướng dẫn viên du lịch, mang mọi người tới những địa điểm tốt nhất của huyện Phượng Đài chơi, ăn những món mĩ vị nhất của huyện. Nhóm mấy người bọn họ, người lớn thì thân cao chân dài, trẻ nhỏ đáng yêu tinh xảo, hơn nữa còn có hai tiểu hồ ly đáng yêu, quả thực đi đến nơi nào đều hấp dẫn ánh mắt của một đám người, thật sự rất có cảm giác tồn tại.

Thời điểm quay về, Ôn Ngọc cũng kết thúc kỳ nghỉ, muốn cùng mọi người cùng nhau trở về, lúc về còn có thêm Tiết Tử DIệu và Dư Phong, sau khi hỗ trợ tra án không biết hai người bọn họ chạy tới nơi nào, thẳng đến cuối cùng mới hiện thân, nhưng mà xem trạng thái hai người ở chung, giống như cảm tình có một ít tiến triển.

Tần Hiểu nhìn hai người cùng nhau ngồi trên xe, kéo cằm cảm thán," thật không nghĩ tới Tử Diệu thế nhưng sẽ ngã trong tay một nam hài a."

Viêm Minh rốt cuộc ở kỳ nghỉ này đã ngủ bù đủ, lúc này ngồi ở bên người Tần Hiểu, đẩy đẩy mắt kính," Anh cậu không phải cũng vậy sao?"

"Ân." Tần Hiểu hung hăng gật đầu một cái," đây là chuyện khiến tôi kinh động nhất từ trước tới nay, trọng điểm là, không chỉ có chị dâu ngay, mà đến cháu trai nhỏ cũng có!" Nói xong, Tần Hiểu kéo cằm nghiêng đầu nhìn Chu Diệu Tiêu Diễn cùng nhau chơi với Thất Thất, mắt lộ yêu thích," cháu trai thật đáng yêu, tôi rất thích." Phong cách vừa chuyển, Tần Hiểu đột nhiên mở miệng nói," Có điều về sau tôi khẳng định không quen với tiểu nam sinh đâu." Tần Hiểu vốn có ý là, cậu về sau nhất định phải tìm một nữ tử mỹ lệ.

Chỉ là, Viêm Minh đẩy đẩy mắt kính, nói một câu có ý vị thâm trường," Cậu về sau khẳng định sẽ không thu về một tiểu nam sinh đâu."

Tuy rằng một đường này phong cảnh đẹp, tâm tình tốt, nhưng mà cũng không đại biểu tâm tình mọi người đều tốt, lúc này đối với Bành Vũ mà nói, hết sức bất đắc dĩ, từ khi Khâu Viễn mang Mạc Kình về, không biết vì cái gì, nam nhân đầu óc có vấn đề này luôn dính hắn, đi ra ngoài chơi cũng dính, ngủ... được rồi, khi ngủ cậu ta ngủ dưới đất chỗ giường hắn, bởi vì Bành Vũ cùng Địch Hạo một giường, đã sớm không chứa nổi kẻ nào! Hiện tại lên xe, còn muốn ngồi cùng hắn, dựa vào cánh tay hắn, Bành Vũ có loại dự cảm, nam nhân này chỉ sợ muốn theo hắn về nhà luôn, cái khác không nói, Địch Hạo bọn họ khẳng định sẽ ném tên này cho mình. Bành Vũ tính tính, chương trình học kế tiếp của hắn tuy rằng không quá bận, nhưng không đại biểu hắn nguyện ý phí thời gian chăm sóc một nam nhân đầu óc có vấn đề. Đương nhiên, nếu nghiên cứu giá trị mà nói, nam nhân này vẫn có thể thu lưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.