Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Chương 85: Chương 85: Phát hiện




Về tới kinh đô, Tần Chí đã sớm kêu người lái xe của bọn họ đến đây.

Mọi người tạm biệt nhau, mỗi người chuẩn bị tự lái xe trở về. Bành Vũ vốn đang suy xét có nên mang Mạc Kình về hay không, nhưng thấy mình đi tới đâu, Mạc Kình đều theo tới đó, như vậy cho dù hắn đem Mạc Kình cho người khác, chỉ sợ cũng không được, rơi vào đường cùng, Bành Vũ đành phải mang theo Mạc Kình về nhà, mặt mày tất cả đều là bất đắc dĩ, Bành Vũ đẩy đẩy Mạc Kình đang dựa qua, vô ngữ nói, "Cậu cách tôi xa một chút, tôi phải lái xe."

Mạc Kình ủy khuất ngồi trên ghế phụ, một đại nam nhân như vậy còn ủy khuất, Bành Vũ một bên nhìn đường, một bên nghĩ về ngữ khí vừa rồi của mình, nhưng mà hắn cũng không thấy chỗ nào quá đáng.

Lại nói Địch Hạo bên này, lúc sắp chia tay, Thất Thất ôm chặt Tần CHí, ở trong ngực Tần CHí dụi đầu thật lâu, diễn tả tâm tình không muốn xa cha của mình, Tần Chí trong lòng cũng rất luyến tiếc, nhưng nhìn Địch Hạo không tỏ thái độ gì, Tần Chí cũng biết chính mình không thể quá phận mà đòi hỏi cái gì, hắn vỗ vỗ lưng Thất Thất, nhỏ giọng nói, "Qua hai ngày nữa là con có thể gặp cha"

Thất Thất từ trong lòng ngực Tần Chí ngẩng đầu, nháy mắt, "Thật vậy chăng?"

Tần Chí gật đầu, "Thật, cha sẽ không lừa con."

"Ngô..." Thất Thất nghiêng đầu, "Chúng ta ngoắc tay đi"

"Ngoắc tay?" Tần Chí ngạc nhiên nói.

"Ân, ngoắc tay." Thất Thất khẳng định gật đầu.

Nhìn Thất Thất giơ ngón út bụ bẫm của mình ra, Tần Chí buồn cười gợi lên khóe miệng, sau đó thần sắc nghiêm túc cũng vươn tay mình ra, bàn tay to móc lấy tay nhỏ.

"Ngoắc tay, trăm năm không đổi." Thất Thất nói xong, nghĩ nghĩ còn bổ sung thêm một câu, "Ai đổi là chó con."

"Hảo." Tần Chí mặt mày mỉm cười gật đầu đáp ứng, sau đó ôm Thất Thất đi đến chỗ Địch Hạo, nhìn hai đứa nhỏ và hai con vật thành tinh, lắc đầu, "Một mình em được không?"

Địch Hạo cúi đầu nhìn Tiêu Diễn một bộ ông cụ non, lại nhìn nhìn hai tiểu hồ ly thành thật nằm bên cạnh, nhướng mày, "Anh nói xem?"

Nhưng mà trên thực tế thì chăm trẻ con khó hơn rất nhiều, cho dù đứa trẻ có hiểu chuyện bao nhiêu, vấn đề nên xuất hiện vẫn sẽ xuất hiện, cho dù đã có kinh nghiệm 5 năm nuôi trẻ, nhưng là nhiều thêm 3 đứa, Địch Hạo rốt cuộc đã biết lúc trước chính mình đã quá tự tin rồi.

"Tiếp theo! Mau lên!" Hỏa Vân nhảy dựng lên, cái đuôi cuốn vào một đồ vật màu trắng, ở trong không trung tạo thành một hình vòng cung, lưu lại một chuỗi màu trắng —— sau đó một cuộn giấy vệ sinh đáp xuống người Hỏa Miêu.

Bạn cho rằng bọn họ đang quậy phá sao? Sao có thể, trước đó đã nói, Tiêu Diễn, Hỏa Vân và Hỏa Miêu đều rất hiểu chuyện, chẳng qua phương thức bọn nhỏ dùng thì...

Hỏa Miêu đem cuộn giấy vệ sinh chạy tới buồng tắm, kết quả ở cửa buồng bị một người chặn lại, Hỏa Miêu ngẩng đầu nhìn biểu tình lạnh băng của Tiêu Diễn, yên lặng đem giấy vệ sinh đặt ở trên tay Tiêu Diễn —— nhưng mà phải nhảy lên, bởi vì Tiêu Diễn chỉ vươn tay ra! Không có ngồi xổm xuống, đặc biệt cao ngạo!

Hỏa Vân dùng chân trước che mắt, kêu rên nói, "Hỏa Miêu cú nhảy này của người! Thật đúng là dũng cảm!"

Hỏa Miêu quay đầu lại, ánh mắt u oán nhìn Hỏa Vân —— có bản lĩnh ngươi đi...

Mà lúc này Tiêu Diễn đã vào buồng vệ sinh, Thất Thất đang dùng giẻ lau kính, bởi vì sau khi bọn họ về nhà, trong nhà bụi rơi xuống, cho nên Địch Hạo quyết định tổng vệ sinh!

Nghe được tiếng bước chân, Thất Thất một bên nói một bên quay đầu lại, "Giấy vệ sinh lấy tới..." Nhìn giấy vệ sinh rơi thành một hàng phía sau, Thất Thất bất đắc dĩ nói, "Sao giấy lại rơi ra rồi?"

Tiêu Diễn nhấp môi, xoay người một phen nắm lấy Hỏa Miêu vẫn chưa kịp đi, xách cổ nó, đưa đến trước mặt Thất Thất, lãnh đạm nói, "Nó làm."

Hỏa Miêu đáng thương nức nở một tiếng, hai chân trước tạo thành chữ thập, trên dưới quơ quơ, Thất Thất lập tức ném xuống giẻ lau trong tay, ôm lấy Hỏa Miêu, ở trong ngực xoa a xoa a, một bên nói, "Thực đáng yêu, thực đáng yêu..."

Tiêu Diễn nhíu mi một chút, mặt vô biểu tình nhìn thoáng qua Hỏa Miêu trong ngực Thất Thất, sau đó xoay người đi rồi.

Hỏa Vân nhảy đến trên sô pha chỉ vào Tiêu Diễn cười, nằm ngửa ở trên sô pha, bốn chân đá loạn, cái đuôi cũng lắc qua lắc lại như đang cười nhạo.

Tiêu Diễn giơ tay, một đạo hắc quang liền quăng qua, đương nhiên không phải nhắm ngay Hỏa Vân, nhưng là xẹt qua người Hỏa Vân, cũng thành công làm Hỏa Vân ngậm miệng, chẳng qua, bình hoa đối diện lại không may mắn như vậy.

Cho nên một tiếng giòn vang qua đi, Địch Hạo từ phòng bếp lao tới, bất đắc dĩ nhìn phòng khách, lộn xộn một đám, cảm giác được sự bất lực sâu sắc.

Buổi tối lúc ăn cơm, tuy Hỏa Vân và Hỏa Miêu chưa thể biến thành người, nhưng cũng không thể đơn thuần đem hai tiểu hồ ly trở thành động vật mà đối đãi, cho nên Địch Hạo cũng đem hai đứa lên bàn ăn, chẳng qua, nhìn bộ dáng Hỏa Vân cái này không ăn, cái kia bắt bẻ, Địch Hạo rốt cuộc đã biết vì sao lúc Hỏa Lưu Yến và Bạch Kỳ trở về nói với bọn họ có thể đem Hỏa Vân và Hỏa Miêu đi một thời gian, lại là cái biểu tình đầy thương cảm.

Thất Thất bắt lấy chân trước Hỏa Vân, khuyên giải nói, "Kén ăn không tốt."

Hỏa Vân ghé vào trên bàn cơm kháng nghị, "Ta là hồ ly! Ta muốn ăn thịt gà lát! Ta muốn ăn thịt!"

Địch Hạo mắt trợn trắng, lấy ra một cuốn sách nhỏ, hoảng nói, "Lúc gần đi Hỏa Lưu Yến cho tôi, mặt trên viết những điều phải chú ý khi nuôi các người, các ngươi tuy rằng là hồ ly, nhưng linh trí đã mở, cho nên bình thường rau dưa cũng phải ăn!"

"Đúng vậy đúng vậy, ngươi nhìn Hỏa Miêu xem, nó đều ăn hết." Thất Thất ý bảo nhìn qua đi.

Hỏa Vân rầm rì một chút, "Nó đây là khuất phục trước cái ác, ta mới không cần."

"ĐƯợc, vậy không ăn." Địch Hạo gật đầu nói, nhìn mắt Hỏa Vân sáng lên, Địch Hạo khơi khóe miệng, "Nếu không ăn, ở đây cũng không có thịt, chờ ngày mai đi."

Hỏa Vân kêu rên, "Ta đây sẽ đói chết!"

Địch Hạo xoa đuôi Hỏa Vân, "Sẽ không, yên tâm."

Nhưng mà đến cuối cùng, Địch Hạo vẫn là không nhẫn tâm để Hỏa Vân bị đói, tuy rằng Hỏa Vân rất nhanh không kiên trì được phải ăn rau xanh mà mình ghét nhất.

Nhìn thời gian đã không còn sớm, Địch Hạo đem bốn đứa nhỏ bắt đi ngủ, sau đó trở lại phòng mình, mới vừa tính nghỉ ngơi, di động liền vang lên, là Bành Vũ gọi điện thoại.

"Uy? Địch Tiểu Hạo ngủ chưa?" Bành Vũ thanh âm từ trong điện thoại truyền đến.

Địch Hạo vô ngữ đáp, "Ngủ mà tiếp được điện thoại của cậu sao, nói mau đừng nhiều lời."

"Tớ nói với cậu!" Bành Vũ ngữ khí có chút hưng phấn, thậm chí không có trêu chọc Địch Hạo, " Mạc Kình kia, quả thực là thiên tài y học! Không, tớ cảm thấy cậu ta trước kia đã có tiếp xúc qua y học, thậm chí bản thân y thuật rất cao!"

"Nga? Vì sao nói như vậy?" Địch Hạo ngáp một cái, không phải thực cảm thấy hứng thú.

Sau đó Bành Vũ đem chuyện hôm nay xảy ra sau khi đem Mạc Kình về nhà kể lại, có thể nghe ra Bành Vũ là rất hưng phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.